Tình Nhân, Nghe Nói [...] – Chương 13

Nói không lòng là dối. Nhưng thân phận của chúng tôi quá mức khó xử. Nếu thật sự đi đến bước đó, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái xảy ra.

 

"Không đâu, người khác sẽ nghĩ tôi dựa vào đàn ông để lên vị trí này. Ba năm qua cũng , dù tôi có cố gắng thế nào, trong mắt mọi người, họ vẫn cho rằng tôi nhờ cậy vào nhà họ Kỷ để giữ gìn sản nghiệp nhà họ Khánh."

 

Anh lắc đầu, chẳng bận tâm:"Đó chỉ là vì họ không muốn thừa nhận bản thân mình kém cỏi hơn em. Hơn nữa, người giỏi hơn họ, lại là một người phụ nữ."

 

Anh cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên sự dịu dàng:"Dù là từ góc độ đời hay đối tác, em đều rất xuất sắc."

 

Tôi ngẩn ra, vùi mặt vào lòng , lí nhí hỏi:"Kỷ Vân Thâm, thích gì ở tôi?"

 

"Anh thích không phải là luôn mang nụ đoan trang như một cái vỏ bọc. Anh thích một Khánh Thư Dao dám dám hận, dám dám chịu, có máu có thịt, một Khánh Thư Dao sống ."

 

Trong lòng tôi chợt ngọt ngào, chợt cay đắng.

 

Người đàn ông này, lời thật khiến người ta không chống đỡ nổi.

 

Tôi hít mũi, cố mạnh miệng:"Đừng tưởng vài câu ngọt ngào là tôi sẽ cảm . Đàn ông lớn tuổi giỏi nhất là lừa con nhỏ đấy. Tôi đâu có ngu, không dễ bị lừa đâu.”

 

"Tôi thấy chúng ta vẫn giường thì hơn. Lén lút ngoại cũng thú vị mà…"

 

Lời còn chưa xong, môi tôi đã bị chặn lại. Anh đầy nguy hiểm, giọng trầm thấp:"Tôi thấy em vẫn cần dạy dỗ thêm."

 

18

 

Vừa về nước không lâu, ông nội nhà họ Kỷ lại gọi cả gia đình lớn về nhà ăn cơm, rằng út sẽ đưa về ra mắt.

 

Kỷ Minh Hạo đến muộn, trên tay còn khoác một .

 

Ông nội lập tức biến sắc:"Kỷ Minh Hạo, chuyện này là sao?"

 

Trước mặt tất cả trưởng bối, ta tự tin tuyên bố:"Đây là Tây Tây, ấy đang mang thai, là con trai."

 

Anh ta ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy đắc ý tôi:"Đứa bé trong bụng ấy là cháu trai trưởng nhà họ Kỷ, tôi không thể để ấy không danh không phận mà theo tôi.”

"Tôi muốn ly hôn, cưới Tây Tây vào cửa."

 

Ha, đến cả chiêu “cưới chạy bầu” mà ta cũng nghĩ ra .

 

Ông nội tức đến run người:"Thằng bất hiếu! Mặt mũi nhà họ Kỷ đều bị mày mất sạch!"

 

Nhưng bố mẹ của Kỷ Minh Hạo thì lại thiên vị con trai, vội vã khuyên giải:"Ba, ba bớt giận. Minh Hạo không hiểu chuyện, ấy đang mang cháu của nhà mình mà…."

 

"Ba cũng biết, từ lâu chúng con đã mong có cháu. Dù ba thích Thư Dao, đã ba năm rồi, nó vẫn chưa có tin vui…"

 

Trước đây, hai vị trưởng bối nhà họ Kỷ đối xử với tôi khá tốt.

Giờ đây, trong mắt họ chỉ có đứa cháu nội còn chưa ra đời.

 

"Thư Dao à, chúng ta không thể để cháu mình không danh phận mà ra đời. Con đừng chần chừ nữa, hãy ly hôn với Minh Hạo đi."

 

"Đúng thế, ai bảo ba năm rồi mà con chẳng đẻ đứa nào."

 

Nhìn thấy tôi trở thành đối tượng bị chỉ trích, bên cạnh Kỷ Minh Hạo cũng hùa vào chế nhạo:"Ba năm mà chẳng có nổi một mống con, chị không bị sao đấy chứ?"

 

Tôi vẫn im lặng, không phải vì không dám .

Mà từ lúc ngồi vào bàn, dạ dày tôi đã khó chịu.

 

Nhịn mãi, đến khi thấy hai người kia, tôi không thể chịu nữa, ôm bụng buồn nôn.

 

Kỷ Vân Thâm lập tức đưa cho tôi một ly nước.

Tôi uống hơi vội, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:"Uống từ từ thôi."

 

Đột nhiên, như nhận ra điều gì, ánh mắt lóe lên niềm vui lẫn sự căng thẳng:"Thư Dao, em… có thai rồi sao?"

 

Tôi xoa xoa bụng, mỉm cặp đôi kia:"Xin lỗi nhé, người bị vấn đề không phải là tôi."

 

Mẹ Kỷ Minh Hạo lập tức thay đổi thái độ:"Trời ơi, thật là tin vui! Thư Dao cũng có thai rồi!"

 

Nhưng phản ứng của Kỷ Minh Hạo thì hoàn toàn ngược lại, ta như bị đả kích nặng:"Đứa bé trong bụng ta không phải con nhà họ Kỷ!"

 

"Con gì?"

 

Bố mẹ nhà họ Kỷ không thể tin nổi.

 

Kỷ Minh Hạo giận dữ, chỉ tay vào tôi mà quát:"Cô ta mang thai con hoang! Khánh Thư Dao, dám mang thai đứa con của kẻ nhân!"

 

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...