Sau ba năm kết hôn, tiểu nhân mà Kỷ Minh Hạo nuôi dưỡng đã mang thai.
Cô nhỏ khoác tay ta, chế giễu tôi:
"Ba năm rồi mà chẳng mang nổi một đứa con, chị không phải có vấn đề gì đấy chứ?"
Tôi không nhịn cơn buồn nôn, đột nhiên nghén mà nôn ra.
"Tôi đảm bảo, người có vấn đề không phải tôi."
Kỷ Minh Hạo lập tức tức giận, đe dọa tôi:
"Khánh Thư Dao, tôi đã điều tra nhân của rồi! Cô dám đội nón xanh cho tôi, xem tôi xử lý thế nào!"
Tôi sợ đến mức vội ôm chặt người bên cạnh, hỏi ta:
"Tình nhân, nghe muốn xử lý tôi?"
1
Kỷ Minh Hạo hình như lại đổi phụ nữ rồi.
Tiểu nhân của ta, để cố tôi khó chịu, gửi cho tôi một đoạn video quay cảnh hai người trên giường.
"Minh Hạo , ấy thích nhất giọng của em."
Bối cảnh trong video là phòng ngủ của chúng tôi. Mở lên, âm thanh giả tạo hơn cả quảng cáo chen ngang trên mạng.
Cô ta không phải người đầu tiên khiêu khích tôi, và chắc chắn cũng chẳng phải người cuối cùng.
Vì để lưu trữ những thứ "rác rưởi" này, tôi còn đặc biệt đổi sang điện thoại dung lượng lớn hơn.
Bình thản tìm trong album một đoạn video, chuyển tiếp cho ta, trả lời:
[Cô gọi hơi giả, nên học từ các tiền bối đi.]
Sau đó, tôi chuyển khoản 10 nghìn tệ, kèm theo lời nhắn:
[Cảm ơn em đã chăm sóc chồng chị.]
Thật ra cũng không tính là vất vả gì.
Trong video, Kỷ Minh Hạo kết thúc chỉ trong 4 phút 30 giây. Tôi thở dài.
Trước đây ít nhất cũng 10 phút, giờ chưa đến 5 phút. Thật là ngày càng tệ.
Đang nghĩ thì nhận tin nhắn từ Kỷ Minh Hạo.
[Tối nay về nhà, cùng đi sang nhà ông nội.]
Tôi bình tĩnh đáp lại: [Đã nhận .]
Rồi dặn trợ lý đặt một phần súp gà hầm hàu.
Sợ ta không đủ sức mà quay về với gia đình.
2
Khi mở cửa vào nhà, không khí ấm áp mờ ám lập tức tràn vào mặt.
Trên ghế sofa, nhỏ đang ngồi trên đùi Kỷ Minh Hạo, hôn ta đến khó rời.
Tôi khoanh tay đứng đó, bình thản trả lời tin nhắn công việc.
Hai người càng hôn càng nhập tâm, âm thanh lớn dần, giữa đôi môi kéo ra một sợi tơ bạc. Tôi kìm nén cơn buồn nôn, nghiêng đầu hỏi Kỷ Minh Hạo:"Đi chưa?"
Ánh mắt ta khựng lại, gương mặt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh vỗ nhẹ vào mông ."Ngoan, để lần khác tìm em."
Cô nhỏ miễn cưỡng rời khỏi người , còn vòng tay qua cổ ta hôn thêm một cái, giọng điệu nũng nịu:"Chồng ơi, phải nhớ em đấy nhé~"
Cô ta liếc tôi từ trên xuống dưới, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, sau đó là nụ đắc ý:
"Chị Thư Dao đúng không? Chị trẻ và xinh đẹp hơn em tưởng."
Tôi tắt điện thoại, liếc ta.
Áo chiffon cổ sâu, váy siêu ngắn, giày cao gót nhọn.
"Còn em đúng như chị tưởng tượng."
Ngực to, eo thon, môi dày, mặt V-line sắc sảo, trông như sản phẩm của công nghệ hiện đại.
Mấy năm qua, phụ nữ mà Kỷ Minh Hạo tìm đều giống nhau, như thể từ cùng một bệnh viện, cùng một lớp đào tạo mà ra.
Cô ta cố ý kéo cổ áo xuống, để lộ vài dấu vết đỏ, không chịu thua:"Nghe sau khi kết hôn, Minh Hạo chưa từng đụng vào chị, bao nhiêu năm nay, chắc chị đơn lắm?"
Nói rồi lấy từ túi xách ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tôi.
"Đây là quà gặp mặt em tặng chị."
Tôi thoáng qua bao bì, là một món đồ chơi silicon. Tôi mỉm nhận lấy, cũng lấy từ túi xách ra một tấm thẻ đưa ta.
"Cảm ơn em. Đây là quà chị tặng lại em."
Là một gói kiểm tra phụ khoa.
Cô ta sững lại, sắc mặt có chút khó coi.
3
Khi Kỷ Minh Hạo thay xong quần áo, chúng tôi cùng ra ngoài. Với tiệc gia đình của ông nội Kỷ, ta không dám bừa.
Trên xe đến nhà ông, ánh mắt ta dừng lại trên bình giữ nhiệt chứa súp.
"Đây là gì?"
Tôi giải thích: "Súp gà hầm hàu. Gần đây em thấy hơi yếu, uống vào bổ chút."
Anh ta bật lạnh, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:"Khánh Thư Dao, đúng là biết nhẫn nhịn."
Tôi cúi đầu mở bình giữ nhiệt, nghiêng đầu hỏi ta:"Uống chút không? Em cho rất nhiều hàu, nghe hiệu quả lắm."
Anh ta cau mày, không rõ là ghét bỏ hay cảm thấy bị chạm tự ái:"Tôi rất khỏe, không uống."
Hừ, đúng là sĩ diện.
Bạn thấy sao?