Tình Nhân Hợp Đồng [...] – Chương 3

Ai mà ngờ tôi giả vờ suốt bảy năm, cuối cùng lại sẩy chân chứ?!

Kỷ Kiến Chu muốn xử lý tôi thế nào cũng , hình tượng của tôi trong gia tộc tuyệt đối không thể sụp đổ!

Ba tôi nhíu mày thật chặt, chỉ trong một giây lại giãn ra ngay.

“Ba còn có việc ở công ty, ngoan nhé con !

“Kiến Chu, trời sắp mưa rồi, phiền con đưa Đái Đái về một đoạn nhé!”

Nói xong, ông bỏ chạy không chút lưu luyến.

Trên đường đi còn gửi cho tôi một tin nhắn.

“Con sắp mưa, ba lập tức tạo cơ hội để con rể tương lai đưa con về! Phản ứng của ba vẫn nhanh nhạy chứ? Đây là kinh nghiệm ba học từ thương trường đấy!”

Ông ấy đang đợi tôi khen ông giỏi giang đây mà!

Nhưng ba tôi không biết rằng, chính ông đang đẩy con mình xuống vực sâu không đáy.

Ba tôi đi rồi, tôi đương nhiên cũng không thể nán lại.

Ở thêm một giây, nguy hiểm thêm một phần.

Tôi vừa định bước đi thì bị một đôi bàn tay lớn kéo lại.

“Đái Đái? Hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta đấy.”

“Kỷ Kiến Chu, tôi không hề biết đối tượng xem mắt của mình là !

“Nếu tôi biết trước là , tôi chắc chắn sẽ không đến!

“Anh là người rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi và ba tôi có không?”

Kỷ Kiến Chu vốn đang kề sát bên tai tôi, hơi thở nóng rẫy phả lên vành tai tôi một cách mập mờ.

Nhưng ngay sau đó, ta đơ người.

“Em… không biết là tôi?”

“Ừ! Tôi hoàn toàn không biết!”

Không hiểu sao, sống lưng tôi lạnh toát.

Bất chợt, Kỷ Kiến Chu mạnh mẽ cắn lấy dái tai tôi, đau đến mức mắt tôi suýt nữa thì rưng rưng.

Nếu ta cắn đứt tai tôi thật, tôi biết kiếm lý do gì để lừa truyền thông đây?!

May mà ta cũng buông tha cho tai tôi, lại đổi mục tiêu sang môi tôi.

Lần đầu tiên, ta không hề để tâm đến cảm của tôi, bá đạo mà chiếm đoạt.

Nghĩ đến cái hôm tôi bỏ đi dứt khoát, thậm chí còn chưa kịp lại tám múi cơ bụng của ta, tôi liền vươn tay sờ thử.

Cả người Kỷ Kiến Chu khựng lại, sau đó đưa tay khóa chặt cửa phòng.

Chúng tôi… ăn ý phối hợp.

10

Hai tiếng sau, tôi và ta ngồi trên ghế sofa, mặt đối mặt, trừng mắt nhau.

“Tôi có thể đi chưa? Anh trừng xong rồi mà.” Tôi .

Kỷ Kiến Chu liếc vết đỏ trên cổ mình do tôi cào, không nhịn bật : “Em gọi cái này là trừng của tôi?”

Tôi: “…”

Thì tôi cũng không kiềm chế khi chạm vào ta mà!

Tôi không dám ra, chỉ im lặng cúi đầu mặc quần áo.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, Kỷ Kiến Chu mở miệng.

“Đi đâu?

“Hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta. Tôi sẽ về báo với ba tôi và ba em rằng, tôi đã chọn em.”

Tôi: “…”

Xong đời, ta bắt đầu chơi trò báo thù rồi.

11

Kỷ Kiến Chu không hề .

Tôi vừa về đến nhà, mở điện thoại ra đã thấy ba tôi thông báo tin vui trong nhóm chat gia đình.

Cả dòng họ đang tưng bừng chúc mừng tôi.

“Đái Đái của chúng ta đúng là lợi , ngay cả thái tử gia của Tinh Nghệ cũng dễ dàng cưa đổ!”

“Chinh phục thái tử gia của Tinh Nghệ còn khó hơn giành giải thưởng diễn xuất. Từ giờ trở đi, Đái Đái có cả sự nghiệp lẫn , đúng là song hỷ lâm môn!”

Ngay cả cháu 12 tuổi, vừa vào cấp hai, thưởng một chiếc điện thoại vì thi đậu hạng nhất cũng lên tiếng:

“Dì Đái Đái ơi, con phải học tập dì mới !”

Nhóm chat gia đình ồn ào náo nhiệt, còn tôi thì nằm dài trên ghế sofa như một con cá chết.

Đúng lúc đó, quản lý của tôi cũng gửi tin nhắn đến.

“Lên hot search kìa!”

Tôi ủ rũ mở Weibo ra xem.

Hot search đứng đầu chính là về Kỷ Kiến Chu—

#Tam thiếu gia Tinh Nghệ tự công khai có #

Bên dưới, quản lý gửi một loạt tin nhắn.

“Nói em đấy hả, Đái Đái?”

“Chờ suốt bảy năm, cuối cùng cũng công khai rồi.”

“Lê tỷ chúc mừng em trước nhé.”

Tôi trợn tròn mắt, cảm giác cả thế giới sắp đảo lộn.

Kéo xuống xem tiếp, lại thấy tin tức rằng Bạch Nguyệt Quang của Kỷ Kiến Chu – Đường Khinh Dao đã like bài đăng này, sau đó lại xóa ngay lập tức.

Dư luận bắt đầu đoán già đoán non rằng trong lời Kỷ Kiến Chu chính là Đường Khinh Dao.

Tôi cũng cảm thấy như .

Tôi lập tức nhắn lại cho quản lý.

“Lê tỷ, tôi với Kỷ Kiến Chu đã chia tay rồi.”

Không đầy một giây sau, chị ấy không nhắn tin nữa mà gọi thẳng.

“Em điên rồi à? Dám chia tay với Kỷ Kiến Chu?

“Em giàu rồi hay là tìm người ngon hơn rồi?

“Lúc đầu em quăng ảnh chụp chung của em và Kỷ Kiến Chu cho chị xem, chị còn tưởng em photoshop cơ!

“Chị vừa mới bắt đầu ship hai đứa xong, em lại em chia tay?!

“Em mới giành mấy cái giải thưởng? Em còn trẻ, đâu phải muốn kết hôn ngay, sao không tiếp tục bên ta?

“Dù gì ta cũng là một chỗ dựa vững chắc.

“Trong cái giới giải trí đầy thị phi này, muốn thành danh còn khó hơn lên trời.

“Em nghĩ nếu không có sự hỗ trợ của Kỷ Kiến Chu, chỉ dựa vào diễn xuất thôi thì em có thể leo lên vị trí này sao?

“Thực lực quan trọng, quan hệ cũng quan trọng không kém!”

“Haizzz, xem ra truyền thông không sai, trong lời Kỷ Kiến Chu chín mươi phần trăm chính là Đường Khinh Dao.

“Nhưng không sao, dù em đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Nghệ, chị cũng không thể để em một mình chiến đấu.

“Chị đã theo em bảy năm rồi, cũng không ngại theo tiếp đâu.

“Chờ chị, chị sẽ nghỉ việc ngay lập tức!”

Chị ấy muốn rời khỏi Tinh Nghệ để tiếp tục quản lý của tôi!

Tôi suýt rơi nước mắt.

Đến thời khắc quan trọng, đàn ông nào có đáng tin bằng chị em?

Tôi dứt khoát đóng Weibo, cầm lấy kịch bản tiếp tục đọc.

Tôi sẽ dùng diễn xuất của mình để mở ra một con đường mới trong giới giải trí!

12

Từ đó, tôi dồn hết tâm trí vào bộ phim mới.

Kỷ Kiến Chu có tìm tôi vài lần, tôi đều lấy lý do quá bận công việc để từ chối gặp ta.

Lê tỷ lo chuyện cảm của Kỷ Kiến Chu sẽ ảnh hưởng đến tôi, nên đã bàn bạc với quản lý của nam chính trong phim để tạo couple.

Thế là trong lúc phim vẫn đang quay, hàng loạt hình ảnh hậu trường bị tung ra, fan hâm mộ không ngừng đẩy thuyền.

Nhưng chưa bao lâu, tất cả các bài đăng đó đều bị xóa sạch.

Lê tỷ là Đường Khinh Dao đã mua truyền thông để dọn đường.

Quả nhiên, chuyện đầu tiên mà Bạch Nguyệt Quang sau khi trở về chính là xử lý thế thân.

Không ngoài dự đoán, Đường Khinh Dao tìm đến tôi.

Cô ta đeo túi hàng hiệu mấy chục vạn, đeo kính râm, đi giày cao gót đỏ chót: “Hi~”

Tôi đưa ta đến quán cà phê gần đó.

Nhưng rõ ràng sự ý của ta không đặt vào tôi, mà là vào hình nền điện thoại của ta.

Là nam chính trong phim của tôi – Tống Nhiên.

Bức ảnh vốn dĩ là ảnh couple của tôi và Tống Nhiên, ta cắt tôi ra, chỉ giữ lại Tống Nhiên một mình.

Rồi rồi, là nhắm vào tôi rõ ràng quá rồi chứ gì!

“Tôi tìm có việc.” Cô ta đột nhiên lên tiếng.

“Tôi biết định gì.” Tôi lập tức đáp.

Chẳng phải là bảo tôi rời khỏi Kỷ Kiến Chu sao?

Kịch bản này tôi đã đóng không biết bao nhiêu lần rồi.

Bất ngờ là… mặt Đường Khinh Dao đột nhiên đỏ bừng.

“Sao biết? Tôi lộ rõ sao?”

Trời ạ, cả mặt ta viết đầy ba chữ “ đang ” thế kia, ai mà không ra chứ?

“Năm triệu.”

Tôi đã đọc qua hàng ngàn bộ tiểu thuyết ngôn , và “năm triệu” chính là giá tiêu chuẩn.

Dù gì cũng không thể thấp hơn giá thị trường .

Đường Khinh Dao trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nghiến răng gật đầu: “Được! Tôi chờ tin tốt từ .”

Chết rồi, có vẻ tôi đòi hơi ít, ta đã rời đi rồi.

Thôi kệ, tôi nhanh chóng chạy về đoàn phim và bắt đầu lên kế hoạch cắt đứt hoàn toàn với Kỷ Kiến Chu.

Có lẽ… tôi phải thành thật với ba rồi.

13

Ba tôi nghe xong toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Kỷ Kiến Chu, không những không tức giận, mà còn giống y hệt mẹ tôi, hai mắt sáng rực.

“Đúng là con ba, gan dạ lắm!”

Ba giơ ngón cái lên.

“Cuối cùng con cũng nếm thử hàng cực phẩm rồi!”

Mẹ tôi cũng hào hứng .

“Ba mẹ vốn xuất thân từ nông dân, có ngày hôm nay đều nhờ công sức của con.

“Thật ra, tiền ba cũng kiếm đủ rồi. Hay là cả nhà mình ra nước ngoài sống đi?”

“Đúng đó, ra nước ngoài rồi thì Kỷ Kiến Chu có muốn trả thù cũng chẳng .

“Nghe ngành điện ảnh bên đó rất phát triển, con ngoan của ba thử bước vào thị trường phim điện ảnh đi?”

Ba mẹ tôi đến mức tôi lòng.

Đã thích thì phải hành ngay!

Rất nhanh, chúng tôi đưa ra một quyết định—

CẢ GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI… XUẤT NGOẠI!

14

Tôi dứt khoát chặn toàn bộ mọi liên lạc của Kỷ Kiến Chu thêm một lần nữa.

Ba tôi cũng rưng rưng nước mắt, chặn luôn đối tác kinh doanh của mình.

Chúng tôi đã mua vé máy bay sang nước Y.

Ngay trước ngày tôi xuất ngoại, Đường Khinh Dao lại tìm đến tôi.

Mặt ta đầy tức giận.

“Thẩm Đái, đồ lừa đảo!”

Lúc đó tôi đang ăn cơm, ta vừa xuất hiện đã khiến tôi tụt hết cảm .

Tôi vội kéo ta đến một chỗ vắng người.

“Tôi không lừa ! Tôi sắp xuất ngoại thật mà!”

Ai ngờ, nghe xong, ta càng tức điên hơn, túm lấy vai tôi, lắc mạnh như vắt sữa bò.

“Cô sắp xuất ngoại rồi mà còn không lừa tôi?!”

Tôi: “???”

trời? Tôi thực sự không hiểu.

Có lẽ do bị ta lắc đến choáng váng, tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội, vội đẩy ta ra rồi chạy đến thùng rác nôn thốc nôn tháo.

Nhưng mà… tôi vừa mới bắt đầu ăn, chưa kịp ăn bao nhiêu, thì nôn cái gì?

Đường Khinh Dao đột nhiên hét lên từ phía sau.

“Thẩm Đái, có thai rồi!”

Tôi: “…”

Chưa kịp phản ứng gì, ta đã kéo tôi lên xe, kiên quyết lôi tôi đến bệnh viện kiểm tra.

“Tôi thề là tôi không phải loại người mang thai rồi bỏ trốn đâu!” Tôi giơ bốn ngón tay lên, nghiêm túc thề thốt.

Đường Khinh Dao khoanh tay trước ngực, lộ rõ thái độ không tin một chữ nào.

Đến bệnh viện, ta dẫn tôi thẳng vào lối đi VIP, vừa thấy bác sĩ đã ngay:

“Cô ấy có thể đã mang thai.”

Một đám người đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Thậm chí, có người kinh ngạc hét lên.

“Có phải Thẩm Đái không?!”

“Cô ấy có thai? Nhưng mà… ấy đâu có trai?”

“Trời ơi, ai mà ngờ đến bệnh viện lại nghe tin hot thế này!”

Một đống người lôi điện thoại ra chụp hình.

Hóa ra, bị Kỷ Kiến Chu phát hiện không phải điều đáng sợ nhất.

Giây phút này mới chính là thời khắc tuyệt vọng nhất của tôi.

Mười phút sau…

Tin tức càng kinh hoàng hơn xuất hiện.

Tôi… thực sự mang thai.

15

Đường Khinh Dao chằm chằm vào bụng tôi, nửa nửa không.

Sau đó, ta rút điện thoại ra chụp liên tục mấy tấm ảnh giấy khám thai của tôi.

Cô ta… định đăng ở đâu đấy?

“Đường Khinh Dao, đủ rồi đấy!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...