" Không đâu, cứ để tôi dọn phòng là rồi, sẽ xong ngay thôi"
Sau đó nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh phòng mình. Cô mở cửa bước vào, hít sâu một hơi và đi đến chiếc giường đặt ở giũa phòng bắt tay vào dọn dẹp. Cô trải ga giường, gấp chăn thật tỉ mỉ sau đó đặt một chiếc gối ở đầu giường. Do mẹ thường xuyên ghé thăm và ngủ lại nên phòng ngủ này cũng không có bụi bặm nhiều, vẫn rất sạch sẽ.
Sau đó, ra khỏi phòng, lúc ấy thì không thấy Doãn Yến Mặc đâu, đoán chừng là đã xuống phòng khách nên cũng đi theo xuống dưới không thấy đâu. Loay hoay một hồi thì thấy Doãn Yến Mặc đang chuyện điện thoại ngoài sân.
Trong vẻ mặt khá là nghiêm trọng, thắc mắc không biết có chuyện gì không nữa.
Cô tiến lại sofa cạnh cửa sổ ngồi đợi hắn, dặn lòng đó không phải chuyện của mình vì sự tò mò nên cứ bất giác liếc mắt sang mãi.
Cô không thể nghe thấy ấy đang gì, ấy có thể thấy Doãn Yến Mặc đang rất tập trung. Khúc Tương tò mò về người mà hắn đang chuyện. Cô tự hỏi liệu đó có phải là người của hắn không.
Cô cắn chặt môi, cặn kẽ suy nghĩ:* Nếu ấy có người thì Sở Kiệt không thể gọi mình là chị dâu , nếu không phải người thì chuyện với ai mà nghiêm túc dữ nhỉ?*. Một tiếng mở cửa chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của .
- Cạch
Khúc Tương ngay về phía Doãn Yến Mặc, không còn bộ dáng nghiêm túc lúc nãy, trông hắn bây giờ không có một cảm nào, đột nhiên đứng dậy, giọng điệu lúng túng:" À... muốn đi tắm không?... Nhưng mà chỗ tôi không có đồ nam..."
Doãn Yến Mặc ra sự lúng túng của , khẽ thở dài, nhẹ giọng:" Tôi sẽ gọi Sở Kiệt mang qua, em vào tắm trước đi", rồi hắn thêm:" Em còn đang bệnh, tắm khuya không tốt"
"Vậy...tôi tắm trước", xong rời đi trong sự lúng túng và ngại ngùng.
Trong phòng tắm vẫn không ngừng suy nghĩ về Doãn Yến Mặc, không biết bản thân bị sao nữa, xưa nay chưa gặp phải trạng như này, những mỗi khi đứng trước hắn đều lúng túng, dè dặt cứ như một đứa ngốc .
Sau khi bọt xà phòng trên tóc rửa trôi đi hết thì Khúc Tương tắt vòi hoa sen, đầu óc cứ mãi nghĩ ngợi mà không ý vào mọi thứ xung quanh.
Cô vô ý đạp lên bánh xà phòng, bất ngờ trượt chân ngã xuống sàn, bị ngã rất đau nên vô thức kêu lên một tiếng:"A", rồi nhăn mặt nhỏ giọng "Đau quá đi mất" trật, cố gắng đứng dậy không :"Hình như bị trật chân rồi".
Doãn Yến Mặc đang nghe điện thoại trên sofa ngoài phòng khách thì nghe thấy phòng tắm có tĩnh, hắn vội tắt máy, sốt sắng đến trước cửa phòng tắm, dè dặt gõ cửa:" Tôi nghe bên trong có tiếng ", " Có chuyện gì "
Khúc Tương giật mình,cất giọng với giọng điệu đau đớn trả lời:" Tôi bị trượt ngã, hình như bị trật chân rồi".
Nói xong xoa nắn cái chân đau của mình. Về phía Doãn Yên Mặc thì khi nghe bị trật chân thì tặt lưỡi, vẻ mặt bắt đầu lo lắng, gương mặt có chút ửng đỏ, ngại ngùng :" Tôi vào chứ".
Khi nghe Doãn Yến Mặc hỏi như thì sửng sốt, gương mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, ngượng ngùng, tay chân luống cuống:" Hả...chờ đã, " không cần đâu", lóng ngóng tìm điểm tựa cố gắng đứng dậy chân đau quá đành bỏ cuộc. * Nếu ấy đi vào thì kì cục lắm, sao đây*
Doãn Yến Mặc bên ngoài không nghe thấy tĩnh gì nữa thì mất kiên nhẫn:" Tôi vào nhé"
Khúc Tương bắt đầu lóng ngóng:" Chờ đã...", gắng gượng chòm người lên để lấy cái khăn tắm rồi vội vã quấn vào người, băn khoăn, dè dặt :" Chú... vào đi".
Doãn Yến Mặc mặt đỏ tía tai:" Xin lỗi, tôi vào đây", sau đó chầm chậm mở cửa, cửa vừa hé ra thì ánh mắt hai người vô chạm nhau, sau đó cả hai bối rối quay mặt đi.
Khúc Tương lúc này có chút hối hận vì để Doãn Yến Mặc vào đây rồi:* Làm sao đây... Kì cục thật!!*, Doãn Yến Mặc điều chỉnh giọng, tiếp đó hắn nghiêng đầu sang một bên về phía Khúc Tương một cách thần trọng.
Nhìn dáng vẻ ướt sũng của bây giờ, cùng với hơi nước ấm nóng trong phòng tắm vẫn còn đọng lại, bầu không khí lúc này có chút ám muội, yết hầu hắn không tự chủ mà nhúc nhích, rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh, hắn không biết phải chạm vào nơi nào trên người để bế ra ngoài. Và rồi ánh mắt hắn ý vào cái chân đang rỉ máu của , hắn " chật" một tiếng rồi bước về phía :" Thất lễ rồi"
Hắn đi đến phía sau , rồi vòng tay qua eo , tay còn lại thì luồng qua phía dưới mông trên đầu gối một chút. Sau đó hắn nhẹ nhàng, khéo léo nâng lên. Khúc Tương lúc này căng thẳng nằm gọn trong vòng tay của Doãn Yến Mặc, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm cả không gian, cả hai đều bối rối, cảm thấy khó thở, xấu hổ không biết phải gì.
Bạn thấy sao?