Cô cố gắng ăn nhanh hơn để về phòng bình tĩnh lai, ai ngờ đâu vì ăn nhanh quá nên bị sặc cơm. Tay vừa đặt lên miệng che lại, vừa hạ tay còn lại đặt chén cơm xuống, ho sặc sụa.
" Khụ...khụ"
Doãn Yến Mặc vội đặt bát xuống, vào bếp lấy khăn giấy , sau đó đi về phía Khúc Tương nhẹ nhàng nâng cằm lên, ân cần lau miệng cho .
" Tôi có giành ăn của em đâu, y như con nít "
Mặt ửng đỏ như quả cà chua vừa chín tới, tim loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài, trước mắt là người đàn ông vạm vỡ với đôi lại gân guốc lại dịu dàng lau miệng cho , khuôn mặt thẫn thờ không biết phải gì với cảnh tượng trước mắt , khi lấy lại ý thức thì vội gạc tay hắn ra, đập bàn đứng dậy.
" Tôi không sao, tôi vào nhà vệ sinh một lát"
Nói xong rời khỏi phòng bếp, tiến thẳng đến nhà vệ sinh một cách nhanh nhất có thể, đóng cừa một cái rầm.
Cô đúng đôi lưng với cánh cửa rồi khẽ đặt tay lên lồng ngực như đang cảm nhận sự loạn nhịp bất bình thường này:" Cứ hễ ấy tới gần thì nó cứ đập liên hồi, sao nhỉ".
Tiếp theo đó lại tiến về phía chiếc gương, đặt hai tay lên đôi má còn ửng đỏ, chằm chằm:" Đỏ dữ trời", rồi mở van nước hắt nước lạnh lên mặt mình, cau mày:" Sao vẫn còn đỏ "
Đang thẫn thờ thì lại có tiếng gõ cửa vang vọng đến:" Có sao không, sao lâu ".
Bất thình lình Khúc Tương giật mình, lúng túng đáp:" À...không sao, tôi ra ngay đây"
Khúc Tương từ từ đi ra với những bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng mở cửa, cửa vừa hé ra thì người đàn ông đang đứng sừng sững trước cửa, đôi mắt trợn tròn, đứng ngây ngốc đang còn chưa định thần lại thì Doãn Yến Mặc cốc một cái lên trán .
" Ngây ngốc gì , tôi đáng sợ lắm sao?"
Khúc Tương vội vã lấy tay ôm trán:"A", rồi ngồi thụp xuống.
Doãn Yến Mặc hốt hoảng, khuôn mặt hắn trở nên lo lắng, khuỵu chân xuống, một tay cố gắng nâng mặt lên, một tay cầm lấy cổ tay đang ôm trán của , nhẹ giọng:" Em...có sao không", " Tôi không dùng lực mà", " Để tôi xem nào"
Khúc Tương từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt ứ đọng nước rồi rưng rưng:" Chú ăn hiếp tôi~"
Doãn Yến Mặc ngơ ngác không biết phải gì, hắn không có em cũng chưa từng hẹn hò bao giờ. Vì hắn cũng không biết cách dỗ dành người khác. Hắn chỉ trưng cái khuôn mặt ngơ ngác, lúng túng một cách vụng về.
" Tôi không cố ý, xin lỗi", " Tôi đi đây", hắn tự trách mình không cẩn thận rồi đột ngột đứng dậy, ngoảnh mặt cất bước rời đi.
Khúc Tương cảm thấy bản thân hơi quá trớn nên vội vội vàng vàng đứng dậy đi theo, hai tay nắm chặt bàn tay Doãn Yến Mặc lại, vội vã giải thích:" Tôi thôi, xem, trán tôi không sao hết"
Doãn Yến Mặc quay đầu lại lên trán Khúc Tương với khuôn mặt lạnh tanh khiến hoảng loạn:" Tôi xin lỗi, là tôi quá trớn rồi".
Doãn Yến Mặc im lặng không gì khiến bần thần càng không biết phải gì thêm.
Cái bầu không khí im lặng khiến người ta ngột ngạt này thật khó chịu. Khúc Tương bỗng nhiên run rẩy, hai hàng nước mắt trải dài, giọng nũng nịu, mếu máo khóc:" Tôi xin lỗi mà, gì đi~"
Doãn Yến Mặc ngây người, cau mày, ánh mắt trở nên bất lực hơn bao giờ hết, trước nay hắn chưa từng có cảm hỗn loạn này:" Được rồi, đừng khóc nữa", sau đó nhấc bàn tay to lớn đó lau nước mắt cho một cách thật ân cần.
" Chú đừng giận nữa nhé"
" Ừm"
Khúc Tương nghe thấy Doãn Yến Mặc sẽ không giận nữa thì nín khóc:" Vậy tôi vào rửa chén"
" Không cần, để đấy tôi rửa cho"
" Vậy...tôi lên phòng một chút"
Khúc Tương nhanh chân về phòng, đóng cửa lại, một phen hú hồn, lát sau nghĩ kỹ lại thì thấy có gì đó sai sai:" Không hiểu sao lúc ấy mình lại sợ ấy rời đi thì bất giác rơi nước mắt"," cái cảm giác khó chịu này"
* Không lẽ.....mình thích ấy*
Vừa nghĩ xong lại lắc đầu lia lịa phủ nhận:" Không thể nào... sao lại như chứ, không khả thi chút nào"
* Mình chỉ muốn biết tại sao năm xưa ấy không quay lại thôi"
...
Cốc...cốc
Khúc Tương giật mình mở cửa, ấp úng:" Có chuyện gì ?"
" Ăn cơm rồi thì uống thuốc đi"_ vẫn khuôn mặt không cảm với giọng lạnh lùng khi nãy khiến Khúc Tương có chút không tự nhiên.
" Tôi biết rồi", rồi thêm" Để tôi đi dọn phòng cho "
" Không cần, tôi sẽ ngủ ở sofa dưới phòng khách".
Bạn thấy sao?