4/ Kình Nhạc rất biết hưởng thụ, lại con người ta suốt một đêm không dậy nổi.
Nguyên Lạc thấy người kia , đứng trước gương thay quần áo, dụi mắt cho kĩ.
Cái tên này trên giường không mặc đồ thì hùng dũng trước mắt lại có phong thái vô cùng nhã nhặn.
Chợt thấy ta có gì đó không bình thường, cảm thấy ta đặc biệt có thân phận gì đấy!
Kình Nhạc quay đầu, xoa đầu .
“Bé con dậy rồi hửm?”
“Anh gì thế…” Nguyên Lạc bị danh xưng này hù dọa, khuôn mặt chợt ửng đỏ.
“Thế gọi thế nào? Bảo bối? Hay em ?”
Nguyên Lạc nằm sấp rất ngượng ngịu quay mặt đi.
Mới một đêm bọn họ đâu phát triển đến quan hệ đó?
“Xì, tôi còn không biết tên tuổi gia đình nhà thế nào, còn không biết xấu hổ… chúng ta không có quan hệ đến mức đó đâu!”
“Hôm qua bé con đòi ăn, cưng bé như thế, sáng nay lại phủi tay phủ nhận ư?”
Nguyên Lạc ho đến sặc, né tránh ánh mắt si mê của người đàn ông trước mặt.
“Em vội muốn quên như thế, chi bằng ôn lại chuyện cũ chút nhỉ?”
Cô xấu hổ kéo bàn tay đang rình mò bắt lấy cặp mông , giận dỗi :
“Anh đừng có dở trò! Tôi chỉ muốn biết tên thôi!”
Kình Nhạc à à vài tiếng.
“Thật ra tôi là người rất nổi tiếng đấy.”
Nguyên Lạc giật mình, nghĩ đến nổi tiếng lại liên tưởng, chẳng nhẽ những gì vừa nghĩ là sự thật?
Anh ta mỉm , gật đầu tiếp:
“Phải, tôi chính là người đó.”
“Tôi chính là nam khôi!”
Mừng hụt một phen, Nguyên Lạc khóe môi nhếch lên.
“Haha.”
“Em mong chờ tôi là ai hửm?”
“Không, nam khôi rất hợp! Anh đẹp như , đủ cầu rồi!”
“Yêu cầu?”
“Chính là rất ngon!”
Bạn thấy sao?