Tình Huống Khó Xử [...] – Chương 3

Tôi cố lấy lại can đảm, hai tay đan chặt vào nhau để kìm lại cơn run rẩy, lén lên khuôn mặt trắng đó, rồi cúi đầu nhắm mắt lại.

 

"Đừng nhận ra tôi, đừng nhận ra tôi, xin đừng nhận ra tôi."

 

Thế , lời khẩn cầu của một đứa đang thần xui xẻo dòm ngó tất nhiên không thể hiệu nghiệm.

 

Tên mặt trắng đó ngẩng lên tôi, sau đó hắn vào hồ sơ của tôi rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt.

 

"Em ngồi vào đây đi."

Tôi lò dò bước đến, chợt nhận ra dáng đi của mình trông có vẻ hơi hèn, liền thẳng lưng ngồi xuống ghế đối mặt với ta.

 

"Linh Đan à? Nhìn em quen quen, trước kia em học đại học N phải không nhỉ?"

 

Anh ta rất bình thường, không hiểu sao tôi lại nghe ra khi  đến cái tên Linh Đan, giọng điệu có chút kéo dài, bên trong ẩn chứa một chút hả hê.

Ngay sau câu hỏi đó, tôi mồm nhanh hơn não buột miệng phủ nhận.

 

"Không... phải, không!"

 

Tên mặt trắng lại ngẩng lên, ồ một tiếng, lọt vào tai tôi lại giống như ta đang mỉa mai tôi .

 

Ngay cả ánh mắt đó, tôi cũng có thể  ra sự khinh miệt.

 

Chân tôi run rẩy, đã rất muốn bỏ chạy.

 

Ngay lúc tôi đã quẫn bách lắm rồi.

 

Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy.

 

"Của Linh Đan xong rồi nhé, đến ngày hẹn trên giấy thì đến đây thông báo nhé."

 

Tôi khó nhọc đứng lên, đưa tay nhận lấy giấy, miệng lý nhí lời cảm ơn.

 

Đột nhiên, bên tai lại nghe  tiếng nhạt nhẽo.

 

"Kiểu gì mà chẳng biết nhau."

 

Ý gì đấy, tôi gào lên trong lòng, lại hèn nhát không dám thốt ra một từ, cun cút đi ra khỏi văn phòng.

 

Có thể đọc đến đây sẽ nghĩ tôi quá lên, chỉ là gặp lại người quen cũ thôi, sao phải phản ứng thái quá như .

 

Đó là vì chưa biết chiến tích năm đó của tôi thôi. 

 

Nhớ lại thời sinh viên huy hoàng bao nhiêu, giờ lại ảm đạm bấy nhiêu, lại còn gặp lại người từng bị tôi "chê bai", sao cũng cảm thấy cực kì mất mặt.

 

Thế , sự việc xui xẻo của tôi chưa dừng lại ở đó.

 

Tôi chán nản bước ra ngoài dắt chiếc wake ra, đề mãi chẳng , cuối cùng trơ mắt kim xăng đang Max từ từ giảm xuống trở về con số 0.

 

Hiển nhiên, cái xe hư hỏng này sau hai lần tôi góp ý vẫn chưa bố mang đi sửa.

 

Tôi lại lên trời.

 

Chưa bao giờ tôi thấy ghét cái tính nhây nhây của bố tôi như lúc này.

 

Cũng chưa bao giờ tôi thấy hối hận vì cái tính lười biếng hay quên của mình đến thế.

 

Khó nhọc dắt bộ chiếc xe đi trên đường, tôi có thể cảm nhận một ánh mắt nóng rực đang dõi theo phía sau mà khóc không ra nước mắt.

 

Độ mệt 10%,  độ nhục là 100%.

 

Sau khi mất hơn một triệu tiền sửa xe. Tôi vừa đói vừa mệt lê lết về đến nhà trong trạng thái lơ tơ mơ.

 

Đầu óc mệt mỏi, chân tay rã rời.

 

Mẹ tôi đã dọn cơm, bà ấy có thói quen ăn cơm rất sớm.

 

Bố tôi công nhân trong nhà máy, thường sẽ không về ăn cơm trưa.

 

Mẹ tôi ghét bỏ  tôi rũ rượi nằm trên ghế, ăn xong nhanh rồi bỏ về phòng, bà ấy không hề biết trái tim yếu đuối của tôi đang tổn thương nghiêm trọng.

 

Tôi ăn xong bữa cơm nhạt nhẽo cũng lê lết trở lên phòng, mệt mỏi nằm xuống giường, đầu óc tôi mơ màng thả trôi về mấy năm về trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...