Tình Huống Khó Xử [...] – Chương 15

Đám cháy phát ra từ cửa hàng bán quần áo của Ký ở cuối chợ. Lúc tôi và mẹ chạy đến nơi đã có một đám người đang lao vào dập lửa.

 

Cháy không lớn, vì đang giữa mùa đông, bên trong cửa hàng phần lớn là quần áo vải bông nên lửa lan khá nhanh, cũng tạo ra rất nhiều khói, chỉ thoáng chốc đã lan gần hết nửa số quần áo trong cửa hàng.

 

Ai nấy có hàng hóa bán trong chợ đều rất lo lắng, sợ không dập kịp lửa sẽ cháy lan sang nhà mình.

 

Cũng may ở chợ có hàng cá, qua một hồi cắt nối ống nước và máy bơm thì đám cháy đã dập thành công.

 

Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, không chút hình tượng chống nạnh đứng bên cạnh mẹ tôi, nghe bà ấy và mấy người xung quanh đánh giá con số tổn thất của nhà Ký đợt này.

 

Bất ngờ, tôi bị ai đó kéo mạnh về phía sau, chưa đợi tôi kịp rõ mặt người đó là ai thì đã ôm gọn vào một khuôn n.g.ự.c rắn chắc.

 

Qua giây phút bàng hoàng, tôi theo bản năng đẩy người ra, người đó ôm chặt cứng khiến tôi phát hoảng vùng vẫy.

 

"Là ."

 

Một giọng trầm ấm thành công khiến tôi ngay lập tức dừng lại mọi tác.

 

Đây là lần đầu tiên tôi tiếp gần với như , cả người tôi lập tức cứng đờ.

 

Khi tôi đang rất vô liêm sỉ mà thầm ước lượng cơ bụng của thì khuôn mặt mẹ tôi thoáng qua. 

Tôi tỉnh táo lại đã thấy mẹ và những bác xung quanh đang chúng tôi chằm chằm.

 

Lúc này, bọn bọ chuyển từ đánh giá thiệt của Ký sang đánh giá độ mặt dày của tôi.

 

Ánh mắt mẹ tôi sáng rực, mọi người xung quanh thì có người cúi đầu không dám , có người lại cảm thán.

 

"Tuổi trẻ tốt thật!"

 

Tôi xấu hổ cúi mặt vào n.g.ự.c Nam, ngón trỏ khẽ chọc vào eo của , khẽ.

 

"Mẹ em và mọi người đang , ... Anh buông em ra trước đi."

 

Tôi cảm nhận người có chút cứng lại, sau đó mới từ từ buông tôi ra.

 

Lúc này tôi mới thấy nét tái nhợt chưa kịp tan hết trên khuôn mặt , khung cảnh hỗn loạn xung quanh tôi liền biết lo lắng mà đến.

 

Tôi chuyển bàn tay mình qua nắm chặt lấy tay , mở miệng an ủi.

 

"Em không sao."

 

Sau đó quay sang mẹ, giới thiệu.

 

"Mẹ đây là của..."

 

Chưa đợi tôi xong đã đi lên một bước, bàn tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cắt lời tôi

 

"Cháu chào ạ, cháu là Nam, trai của em Linh Đan, rất vui khi gặp ạ."

 

Giọng có chút run run, tôi sững sờ , lại thấy vẻ mặt muốn cố nín nhịn của mẹ.

 

Cứ thế, tôi chính thức trở thành của trong cảnh có chút hoang đường ấy.

 

Nhớ lại sự thất thố của vừa rồi, tôi thầm đau lòng.

Sau này tôi mới biết lý do ngày đó lại hoảng loạn và sợ hãi như .

 

Nam có một em nhỏ hơn sáu tuổi, bé đã mất trong một vụ cháy năm bé chưa đầy ba tuổi.

 

Tôi nghe bình thản kể lại với tôi chuyện đó mà càng thêm đau lòng cho , tôi biết rất khổ sở, có lẽ chuyện đó đã trở thành vết thương mãi chẳng thể lành trong lòng .

 

***

 

Dạo này mẹ tôi có vẻ rất vui vẻ, bà ấy vừa việc vừa hát vu vơ.

 

Cũng phải thôi, đứa con ế sắp xuất đi rồi, bà ấy không vui sao .

 

Còn tôi cũng cảm thấy cuộc sống của mình mấy ngày này rất đắc ý.

 

Sau ngày hôm đó, tôi và Nam chính thức ở bên nhau. Tốc độ tiến triển nhanh vượt sức tưởng tượng của tôi.

 

Chỉ trong mấy ngày, ra vào nhà tôi nhiều đến nỗi quen thuộc đến cả hộp kim chỉ mẹ tôi thường đặt đâu cũng nhớ, những ngày nghỉ hầu như đều ở nhà tôi.

 

Tất đều nhờ sự nhiệt của mẹ tôi, có lẽ bà ấy đã nôn nóng để gả tôi đi lắm rồi.

 

Một tuần nữa là tết, Nam ngỏ ý đưa tôi về nhà ra mắt.

 

Anh từng với tôi, không hứng thú với việc học lắm mà thích kinh doanh hơn, bố mẹ lại muốn công chức cho ổn định, nên khi đi học mới cố lấy cái danh sinh viên năm tốt và cái bằng xuất sắc.

 

Nhờ mà sau khi tốt nghiệp mở nhà hàng gia đình cũng không phản đối nữa.

 

Nghe về bố mẹ mình, tôi cứ nghĩ họ sẽ là những người rất cứng nhắc và khó tính.

 

Nhưng gặp rồi tôi mới biết mình hoàn toàn nghĩ sai.

 

Họ chỉ nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái, còn những mặt khác lại rất cởi mở.

 

Hai người hoàn toàn ủng hộ chuyện cảm của chúng tôi.

 

Một mối quan hệ người thân đồng ý và chúc phúc khiến tôi hạnh phúc.

 

Đêm giao thừa, Nam đón tôi lên thành phố xem pháo hoa đón giao thừa.

 

Dưới dàn pháo hoa lung linh. Anh trân trọng quỳ một đầu gối xuống bên chân tôi, nhẹ nhàng đeo vào tay tôi một chiếc nhẫn.

 

"Lấy nhé, đợi em đã ba năm rồi, không thể chờ thêm đâu."

 

Tôi đồng ý, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc mà vỡ òa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...