Tình Huống Khó Xử [...] – Chương 10

Tôi có chút ngại ngùng vì sự vô tư của mình, Nam lại như chẳng để ý, sau khi tìm chỗ để xe, quay sang với tôi.

 

"Em mệt không?"

 

Tôi lắc đầu nguây nguẩy.

 

"Em ngủ suốt, không mệt chút nào, sao mỏi bằng lái xe ."

 

Anh định xuống xe, tôi bối rối quần áo của , ngại ngùng .

 

"Hay là, để em vào trước nhé."

 

Dường như Nam cũng nhận ra suy nghĩ của tôi, gật đầu.

 

"Vừa lúc cần gọi một cuộc điện thoại, em vào trước đi, khi nào về gọi ."

 

Tôi ngoan ngoãn đáp vâng.

 

Vừa bước xuống xe, gió lạnh tạt qua khiến tôi có chút run rẩy, vừa lấy điện thoại ra định gọi cho lớp trưởng thì đã thấy cậu ta đang đứng chờ ở cổng trường.

 

Vừa thấy tôi, Lâm mỉm tiến lại, dường như có một thứ ánh sáng vừa lướt qua ánh mắt cậu ta, tôi không kịp nắm bắt, đang định kĩ lại thì cậu ta đã quay đi.

 

"Mấy năm không gặp, danh hiệu hoa khôi lớp chắc chắn vẫn là của cậu."

 

Tôi ngại ngùng.

 

"Thôi đừng có trêu tớ, mọi người đến đủ chưa?"

 

Lâm tỏ vẻ tiếc nuối.

 

"Không đủ , ai cũng bận nên chỉ gần một nửa lớp đến thôi, như thế coi như đã nhiều rồi, cậu xem, có lớp còn chẳng năm mạng."

 

"Đi vào thôi, bên trong đến gần đủ rồi, còn mấy thằng nữa kệ cho chúng nó tự tìm."

 

Tôi cùng Lâm đi vào trong trường, một nhóm  học đang tụm lại quanh Yến - giáo viên chủ nhiệm lớp đại học của tôi.

 

Từ xa, tôi đã thấy người mà tôi không muốn thấy nhất.

 

Mai Huệ và ba cùng nhóm ta đã đứng đó, một người trong đó thấy tôi, kéo tay mấy người còn lại, họ đều đồng loạt tôi.

 

Phe họ bốn người, đối diện tôi lại chỉ có một mình, thành ra có chút đơn.

 

Chưa kịp để bọn họ mở miệng, Yến đã gọi tôi.

 

"Linh Đan à, lại đây, mấy năm không gặp vẫn xinh quá."

 

Tôi tươi đi lên.

 

"Em chào , khỏe chứ ạ? Nhìn càng ngày càng trẻ ra đấy ạ."

 

càng tươi hơn.

 

"Ừ ừ, khỏe lắm, cái miệng này, biết chuyện quá."

 

Cả lớp cùng hàn huyên rồi chụp ảnh lưu niệm, sau đó đi vào hội trường tham dự lễ kỉ niệm.

 

Tôi ngó quanh,  từng khuôn mặt có xa lạ, có thân quen lướt qua, lòng cũng chợt thấy bồi hồi.

 

Kết thúc buổi lễ, cả khoa đi đến một nhà hàng.

 

Từ đầu đến cuối, tôi không thấy Nam,  lại cảm giác ánh mắt của Mai Huệ luôn dán lên người mình.

 

Mọi người ngồi vào vị trí đã sắp xếp sẵn, cùng nhau chuyện, hỏi thăm nhau. 

 

Sau một hồi giữ kẽ, rốt cuộc cũng có một nữ hạ giọng, giọng điệu tỏ ra bí hiểm.

 

"Hôm nay mọi người thấy Nam không? Vẫn đẹp trai ngời ngời nha."

 

Một giọng nữa tiếp lời.

 

"Anh Nam nào? Nguyễn Vũ Nam ấy hả?"

 

"Đúng rồi, còn Nam nào đáng để hội này ý chứ."

 

"À à, tôi có Facebook của  ấy, vẫn chưa kết hôn, ấy mở mấy nhà hàng, ăn khá lắm."

 

Tôi có cảm giác khi nhắc đến Nam, mọi người thầm liếc tôi, tôi như không biết im lặng uống nước,  tai lại vểnh lên nghe ngóng.

 

Trôi qua mấy năm, có vẻ như ấy vẫn rất săn đón thì phải.

 

Cuối cùng, bọn người Mai Huệ cũng lên tiếng.

 

Người chuyện là Anh Thư, nổi tiếng chua ngoa của lớp.

 

"Dạo này Mai Huệ với ấy đang liên lạc lại với nhau đấy, chứ, mọi người có thấy hai người rất đẹp đôi không?"

 

"Nhớ năm ấy, Mai Huệ tỏ , ấy muốn lo cho sự nghiệp, còn không phải vì sợ bản thân chưa có điều kiện tốt để lo cho , nên mới muốn cậu ấy chờ hay sao?"

 

"Hiện giờ Mai Huệ đã quản lý ở công ty S, đãi ngộ tốt,  Nam kinh doanh dịch vụ ăn uống, đều đủ chín chắn rồi, khéo lại sắp có quả ngọt đấy."

 

Xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng, có người lén bĩu môi khinh thường, cũng có người phụ họa.

 

Mai Huệ thì đưa tay đẩy Anh Thư mắng nhẹ.

 

"Cậu đừng nữa, ấy biết lại trách tớ nhiều chuyện. Với lại tớ mới chỉ là một quản lý nho nhỏ thôi. Đừng đi đâu cũng khoe khoang chứ." 

 

Nói đừng khoe khoang,   mặt Mai Huệ không giấu nổi vẻ đắc ý

Khi nhắc đến Nam lại ngại ngùng cúi đầu, như  lại càng giống như ta và Nam thật sự có gì đó, và ta đang xấu hổ.

 

Nhiều người thấy thế liền có chút không nắm chắc nhau, Anh Thư lại như tiêm m.á.u gà, càng lớn.

 

"Cậu ngại cái gì, cậu chung thủy với ấy bao năm,  ấy cũng phải cảm chứ, có khi ấy còn vui khi công khai cũng nên."

 

Tôi ngồi nghe mà chỉ cảm thấy buồn , qua mấy năm lăn lộn, có vẻ như da mặt mấy người này lại dày lên một tầng. 

Nhưng cũng thầm thắc mắc Mai Huệ quản lý ở công ty S lúc nào mà tôi không biết, hay là vừa vào lúc tôi đã rời đi.

 

Mà như thế lại không hợp lý lắm. Công ty S tôi biết, tuy gã sếp hãm, muốn thăng tiến đều phải là kẻ việc, lên quản lý càng không dễ dàng, không thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi là lên , hơn nữa trình độ của Mai Huệ từ khi đi học tôi đã biết rồi.

Nhưng nhớ ra bản thân đã nghỉ việc, tôi liền bỏ qua suy nghĩ này sang một bên.

 

Tôi cũng cảm nhận ánh mắt của Anh Thư khi chuyện luôn vô  liếc tôi, tôi đề cao cảnh giác, âm thầm chờ đợi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...