Ta tên là Thẩm Tiền Tiền, là thứ nữ của phủ Trấn Quốc Tướng Quân.
Đừng hiểu lầm, vị Trấn Quốc Tướng Quân trẻ tuổi vang danh khắp Thịnh Kinh từ khi còn niên thiếu không phải là phụ thân ta, mà chính là mẫu thân ta.
Khi ta vừa mới sinh ra, một vị cao tăng đã đoán mệnh cho ta: “Không có , không trọn vẹn hạnh phúc.”
Mẫu thân ta vốn không tin vào thần Phật, khi đến chuyện của ta, bà lại thêm phần cẩn trọng.
Bà đặt tên cho ta là “Tiền Tiền”, mong rằng ta sẽ người người mến.”
Nhưng còn hơn thế nữa, bà còn nuôi cho ta một đám “trượng phu tương lai” tại núi Côn Ngô.
02.
Đúng .
Là một đám.
Năm ta mười tuổi, mẫu thân lần đầu tiên dẫn ta đến học đường Côn Ngô.
Có khoảng một trăm thiếu niên tầm tuổi ta, đều mặc áo bào trắng, người thì đang ôn tập thơ văn, người thì chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Mẫu thân ta nhướng mày, mỉm vẫy gọi ta: “Tiền Tiền, có thích ai không?”
03
Nhưng ta vẫn trở thành lão nương. ở Thịnh Kinh không ai dám cưới.
Cả trăm “vị hôn phu dự bị” lại không ai vừa mắt ta.
Năm ta mười sáu tuổi, những người đến phủ cầu hôn nhiều không kể xiết — đều là vì Thẩm Ánh Ánh.
Thẩm Ánh Ánh là tỷ tỷ song sinh của ta, bỏ qua gương mặt giống hệt, chúng ta không có chút điểm tương đồng.
Khác với ta, một kẻ mà đến chó cũng ghét, Ánh Ánh lại rất lòng mọi người.
Từ các trưởng bối bốn, năm mươi tuổi đến trẻ con hai, ba tuổi, chỉ cần trò chuyện với nàng chưa đầy năm phút liền bị nàng thu phục.
Nhưng chỉ mình ta biết, Ánh Ánh là một trà xanh chính hiệu.
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, không biết giấu bao nhiêu ý đồ xấu xa.
04.
Nhưng Ánh Ánh lại chưa từng trà xanh với ta, nàng thích nhắm vào cha ta.
Nàng rằng đối phó với đứa “ruột thẳng” như ta, chẳng có gì thách thức cả.
Mỗi lần gặp cha ta, ánh mắt nàng lại sáng rỡ.
Ta biết đó là niềm vui khi gặp đối thủ ngang tầm.
Cha ta vừa ho khan, Ánh Ánh liền kêu đau đầu.
Cha ta vừa bị trật chân, chưa đầy nửa ngày sau, Ánh Ánh liền “vô ý” ngã ngựa.
Sự quan tâm của mẫu thân bị chia sẻ vài lần, cha ta sốt ruột hỏi: “Đến cùng là con đang trò gì ?”
Ánh Ánh sợ hãi, núp sau lưng mẫu thân, mắt ngấn lệ : “Cha à, con cũng không muốn đâu, chỉ là cơ thể con yếu ớt từ nhỏ. Nếu cha lo lắng con lây bệnh cho cha, không thì cứ đưa con ra điền trang tự sinh tự diệt cũng .”
Cha ta tức đến mức hất tay áo bỏ đi, quyết định tìm Thái Thượng Hoàng chơi cờ.
05.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Cha ta không về tay không, mà còn mang theo thánh chỉ phong phi cho Thẩm Ánh Ánh.
Mẫu thân thấy, lo lắng đến mức bạc cả một sợi tóc, thở dài Ánh Ánh: “Nghe đương kim Thánh thượng có đến bảy mươi hai phi tần. Hậu cung đầy rẫy thị phi, đấu đá hiểm ác.
Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, đã bao giờ thấy qua những mưu kế nham hiểm kiểu này chứ?”
Ta chống cằm ngồi một bên, thầm nghĩ: Ôi mẹ của ta ơi, lời này của người thật là hồ đồ.
Nơi tốt đẹp như thế, trong lòng Ánh Ánh chỉ sợ là sắp đến nở hoa rồi.
Nhưng con người nàng, vốn quen diễn kịch.
Tối đó, nàng cứng rắn kéo mẫu thân ngồi lại, tâm luyến tiếc đến khi gà gáy.
Khi nhất, mẫu thân còn khoác giáp bạc định xông vào cung: “Chớ sợ. Dù nương có liều cả đời quân công, cũng sẽ không để con phải nhận thánh chỉ phong phi này.”
Ánh Ánh giật mình, biết rằng đã quá trớn.
Ta mím môi : Cuối cùng cũng đến lượt nàng nếm mùi rồi.
06.
Đối với một kẻ trà xanh kinh nghiệm đầy mình như nàng, đây chẳng qua là chuyện nhỏ.
Ánh Ánh nhanh chóng từ sau ôm lấy mẫu thân, gào thét khản cả giọng: “Mẫu thân, không thể manh ! Con thì không sao, hôn sự của Tiền Tiền còn chưa đâu vào đâu…”
Ta còn chưa xem kịch đủ, ngọn lửa đã lan sang ta.
Quả nhiên, mẫu thân dừng bước, quay lại ta với vẻ ghét bỏ, thở dài một hơi: “Suýt nữa quên mất cái thứ rắc rối này.”
???
Ánh Ánh mỉm, vỗ ngực cam đoan: “Mẫu thân đừng lo, hôn sự của Tiền Tiền cứ giao cho con.”
07.
Lời tuy như , Ánh Ánh lại chẳng có tĩnh gì.
Mãi đến ngày trước khi nhập cung, nàng mới len lén ra ngoài một chuyến.
Nàng mặc một bộ y phục xanh nhạt, không cho nha hoàn hay người hầu theo.
Trời chưa sáng nàng đã ra khỏi nhà, đến tận khi sao trời lên mới quay về.
Đêm đó, mưa to gió lớn.
Thẩm Ánh Ánh như ngày còn bé, lại chui vào chăn của ta.
Nàng đưa một túi gấm màu xanh vào tay ta, dặn dò: “Chờ lúc không biết phải quyết định thế nào, hãy mở ra xem.”
08.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến giờ Thìn.
Quản gia đã thở hổn hển chạy đến chính sảnh, bước loạng choạng suýt vấp ngã khi qua bậc cửa.
Cha ta vừa uống xong cháo, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp ?”
Quản gia thở hổn hển, ngắt quãng : “Nhanh… có người… đến… cầu hôn… Nhị tiểu thư…”
“Bảo hắn rằng Đại tiểu thư nhà ta đã vào cung rồi.”
Nói nửa câu, cha ta bỗng khựng lại, rồi hỏi lại: “Ông vừa … đến cầu hôn ai?”
“Nhị tiểu thư ạ.” Quản gia lập lại.
Cha ta lập tức đứng dậy, không màng đến phong thái nho nhã, vội vàng chạy ra ngoài, còn chạy rớt một chiếc giày.
Vừa chạy, ông vừa lớn tiếng: “Đã mời người vào chưa? Nước trà điểm tâm đều đã chuẩn bị hết chưa?”
“Người đó có tuấn tú không?”
“Thôi kệ, xấu ta cũng chấp nhận.”
“Nhanh! Nhanh đóng cổng lại, lỡ hắn hối hận chạy mất thì sao?”
09.
Ngay lúc then chốt này, nương ta hiếm khi giữ bình tĩnh, bà kéo nhẹ tay áo của cha ta, khẽ : “Ông đừng mừng vội.”
“Người này, có khi không phải người tốt.”
“Hồi kinh lâu như , ông từng thấy ai tử tế đến cầu hôn nàng chưa?”
“…”
Giọng bà bỗng nhiên ngừng lại khi thấy người vừa tới.
Trong sảnh, đứng đĩnh đạc là một thiếu niên vận trường bào màu xanh đậm, toát ra một vẻ lạnh lùng.
Hắn kính cẩn chào, không chút nịnh nọt: “Học trò đoạt giải thám hoa khoa này, Diệp Hoài An, xin kính chào Trấn Quốc Tướng Quân và Thẩm đại học sĩ.”
Nương huých nhẹ khuỷu tay cha ta.
Thám hoa khoa này, chính là người tối qua tại yến tiệc cung đình đã từ chối việc công chúa tứ cho.
Gương mặt Diệp Hoài An hiện lên nét nhẹ nhàng, tựa như hoa nở trong ngày xuân: “Tối qua tại Yến tiệc Quỳnh Lâm, Diệp mỗ có vinh dự chiêm ngưỡng phong thái của Thẩm nhị tiểu thư, liền không khỏi lòng.”
“Đêm qua nghĩ đến mức không ngủ , trời còn chưa sáng đã vội đến đây.”
“Nếu có cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, mong Trấn Quốc Tướng Quân thứ lỗi.”
Củ khoai lang nóng bỏng tay sắp ném ra ngoài.
Nương ta không nén nổi sự phấn khích, buột miệng hỏi: “Bao giờ bà mối đến cửa? Khi nào qua tam thư lục lễ? Hôn kỳ là ngày nào? Phụ mẫu ngươi có ở kinh thành không? Nơi ở sau hôn lễ đã định chưa? …”
Nhìn vẻ nương sắp hỏi đến chuyện “Sinh bao nhiêu đứa sau hôn lễ,” cha ta nhẹ ho một tiếng, ngượng ngùng quay mặt đi.
10
Đúng lúc này, gã sai vặt gác cửa hấp tấp chạy vào: “Lão gia, Bùi công tử cũng đến cầu hôn Nhị tiểu thư rồi!”
Cha và mẹ ta liếc nhau, mắt đầy vẻ khó tin.
Giờ đây có thể gọi là “Bùi công tử,” chỉ có một người – Bùi Chỉ, gia chủ Bùi gia ở Hà Đông, nghe người này lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả hoàng gia cũng không để vào mắt.
Một người như , sao lại nguyện ý cưới ta, một kẻ mang tiếng xấu?
Như thể bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, cha và nương phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ngượng ngùng với Diệp Hoài An: “Diệp công tử, hôn sự với tiểu nữ, xin bàn lại, xin bàn lại!”
Theo lời Bùi Chỉ, hôm qua hắn cờ gặp ta tại chùa Tướng Quốc khi ta cầu phúc cho phụ mẫu, vì lòng hiếu thảo của ta.
Ta nấp sau bình phong, lặng lẽ giơ ngón cái với Thẩm Ánh Ánh. Phải biết rằng, Yến tiệc Quỳnh Lâm ở phía tây thành, còn chùa Tướng Quốc lại ở phía đông.
Để gả ta đi, nàng thật sự là “Hối hả ngược xuôi.”
Bùi Chỉ còn chưa kịp câu thứ hai, lại có một gã sai vặt chạy vào: “Lão gia, cấm quân Đại Thống Lĩnh, Nhiếp Quân tướng quân đang ở cổng, là đến cầu hôn Nhị tiểu thư.”
Cha ta ôm trán, đúng là loạn cả rồi.
Hết người này đến người khác, sao lại chọn đúng ngày hôm nay.
Còn bên cạnh, Diệp Hoài An mỉm , Bùi Chỉ trầm mặc vẫn toát ra uy nghi.
Sự việc bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cha ta có chút đau đầu, quả quyết từ chối: “Nói lại với Nhiếp tướng quân rằng trong phủ đang có việc quan trọng, không thể mời vào. Để hôm khác ta sẽ đích thân đến tạ lỗi.”
Gã sai vặt nhanh chóng quay lại, sinh như thật truyền đạt lại lời của Nhiếp Quân: “Nhiếp tướng quân : ‘Tại sao những người khác vào, còn ta lại không? Thẩm đại học sĩ phải chăng xem thường một kẻ thô tục như ta? Nếu , chi bằng ta đâm đầu vào con sư tử đá này chết quách cho xong.’”
???
Vị đại học sĩ luôn khen là người lễ độ, lần đầu tiên đen mặt: “Đứng đó gì? Còn không mau mời vào!”
Bạn thấy sao?