7
Giáo viên trong trường không nhiều, thỉnh thoảng học sinh phải học tự học một hai tiết, Bạc Cận Ngôn liền chạy sang ngồi cùng bọn trẻ.
Anh giúp các em giải bài, đôi khi chỉ là trò chuyện vu vơ.
Mỗi lần tan học, bình nước trên bàn tôi đều đầy.
Trong ngăn kéo bàn việc, không biết từ lúc nào đã có thêm mấy hộp kẹo ngậm ho.
Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng , tôi kéo rèm ra , thấy Bạc Cận Ngôn đang ngồi dưới gốc cây lớn trong sân trường, cùng mấy bác trong làng trò chuyện rôm rả.
Một bác hiếu kỳ hỏi : “Cậu là của giáo Thịnh An à?”
“Coi như .” – Bạc Cận Ngôn đáp – “Cô ấy rất giỏi, là thần tượng của tôi.”
“Ha ha ha, Thịnh An đúng là rất giỏi, lũ trẻ trong làng đều thích ấy.”
Bị khen khiến mặt tôi hơi nóng.
Trong lúc ngẩn người, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu sang, tôi lập tức trốn sau rèm.
Rồi lại thấy, mình đáng lẽ không nên trốn.
Bạc Cận Ngôn ở lại làng ba ngày, tuy mang theo máy tính để việc, dù sao cũng là người đang nắm quyền nhà họ Bạc, việc cần xử lý quá nhiều, không thể ở lâu.
Lúc rời đi, tôi tiễn ra tận đầu đường.
Anh đứng bên xe, gió thổi bay những sợi tóc bên trán.
Trong gió, tôi nghe : “Mấy ngày qua, tôi đã suy nghĩ kỹ như em . An Sinh, tôi vẫn thích em.”
Anh mỉm thản nhiên: “Vậy bây giờ, tôi có thể theo đuổi em chưa?”
…
Cho đến khi xe của Bạc Cận Ngôn khuất hẳn nơi cuối con đường, tôi mới hoàn hồn.
Trở lại trường trong tâm trạng rối bời, cả lớp lũ nhóc lập tức bu lại.
“Cô ơi, mặt đỏ lắm.”
“Cô ơi, nóng lắm hả?”
“Cô ơi, trai đẹp trai của đi rồi à? Em còn chưa kịp chào tạm biệt.”
Tôi thở dài một hơi, tự bỏ qua hai câu hỏi đầu.
Nhìn đứa cuối cùng: “Con rất thích ấy à?”
Cậu bé gật đầu: “Thích chứ, ấy giống y , đều là người rất tốt.”
Cậu bé ngập ngừng rồi tiếp: “Trước đây trường mình cũng từng có không ít giáo viên nguyện đến, họ chẳng ở lâu. Khi chuyện với bọn con, họ thường tỏ ra mất kiên nhẫn, mang theo… một chút ghét bỏ.”
“Nhưng ấy thì không.” – Cậu bé nhắc đến Bạc Cận Ngôn, đôi mắt sáng rực – “Anh ấy đối xử với bọn con rất tốt, cũng đối xử với rất tốt, bọn con đều thích ấy.”
Tôi không ngờ một người vốn lạnh lùng, xa cách như Bạc Cận Ngôn lại bọn trẻ mến đến .
Cậu bé kéo tay áo tôi: “Cô ơi, ấy còn quay lại không?”
“Chắc… không đâu.”
So với thành phố phồn hoa tấp nập, nơi này chẳng có gì có thể giữ chân một người như .
Tối hôm đó, khi về ký túc xá giáo viên, tôi nhận một cuộc gọi từ nhà.
Vừa cúp máy, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng lạ.
“Ai đấy?”
Tôi không nghĩ nhiều, bước đến bên cửa sổ , chẳng thấy gì, tiếng vẫn còn.
Tôi đẩy cửa ra xem thử, liền bị một lực mạnh đẩy cửa đập thẳng vào người.
Lưng tôi đập mạnh vào khung cửa, đau đến mức hít một hơi lạnh.
“Cô giáo Thịnh An.”
Một giọng lè nhè mùi rượu vang lên trong bóng tối.
Tôi nheo mắt kỹ, nhận ra người đến – là tên lưu manh trong làng, Triệu Đại Cường.
Từ khi tôi mới về đây dạy, hắn đã quấn lấy không buông. Năm ngoái bị tôi từ chối thẳng trước mặt mọi người mới yên một thời gian, không ngờ hôm nay lại mò tới.
“Triệu Đại Cường, uống nhiều rồi.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, định đẩy hắn ra.
Hắn nhe răng, mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi: “Cô giáo Thịnh An, biết tôi đợi bao lâu rồi không? Thằng công tử bột thành phố kia vừa đi, tôi lập tức tới đây.”
Tim tôi trầm xuống.
Hắn đã thấy Bạc Cận Ngôn.
“Cô chê bọn tôi là dân quê, thích mấy thằng nhà giàu đúng không?”
Triệu Đại Cường túm chặt cổ tay tôi: “Bớt giả vờ thanh cao đi!”
Cổ tay đau nhói tôi không kêu lên.
Kinh nghiệm nhiều năm dạy ở đây cho tôi biết, nhún nhường trước loại đàn ông say này chỉ khiến hắn càng hứng thú.
“Triệu Đại Cường,” tôi thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh như băng, “tốt nhất là thả tôi ra ngay, nếu không ngày mai cả làng sẽ biết nửa đêm quấy rối giáo. Còn công việc gác cổng của bố ở trường thị trấn, nghĩ còn giữ sao?”
Câu này chạm trúng tử huyệt của hắn.
Cha hắn bảo vệ ở tiểu học thị trấn, rất coi trọng thể diện.
Quả nhiên, lực tay hắn lỏng ra, vẻ mặt lộ chút do dự.
Tôi nắm lấy khoảnh khắc đó, bất ngờ nhấc gối thúc mạnh vào hạ bộ hắn, đồng thời dùng cùi chỏ đánh mạnh vào bụng.
Hắn đau, buông tay. Tôi lập tức định đẩy hắn ra ngoài, hắn lại chặn cửa, chúng tôi giằng co.
“Con đ*!” – hắn gào lên, thò tay định tát tôi.
Tôi chộp lấy con dao găm treo sau cửa, theo phản xạ định phản kích.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Triệu Đại Cường bị một người từ phía sau siết cổ kéo ra ngoài.
Bạn thấy sao?