Tính Đạm Như Cúc – Chương 8

Trước đây cũng từng cãi nhau ầm ĩ như .

Chỉ là mỗi lần cãi nhau đều là ta chủ , Cố Cẩn Ngạn luôn nghe tai trái tai phải, coi như ta lảm nhảm.

Bây giờ, thấy ta nhẹ nhàng đồng ý, tên nam nhân lúc nãy còn hung hăng bỗng chốc im bặt.

Ta kéo Thành Nguyệt, đang định quay người bỏ đi.

Lại thấy hắn âm thầm đỏ hoe mắt.

"Tần Ngọc Khanh, ngươi thật sự nhẫn tâm như ư?"

Bản thân ta vốn dĩ là người tuyệt .

Ngay khi biết tin ta và Cố Cẩn Ngạn đã hoàn toàn rạn nứt, từ chiều tối đến đêm khuya, từ thiếp thất đến bà tử thay nhau đến khuyên nhủ.

Sau đó, Cố Cẩn Ngạn chịu không nổi, tự mình chủ đứng ngoài từ đường, nhỏ giọng hắn chỉ là nhất thời tức giận, lỡ lời.

Ta mặt không biểu cảm, tay vẫn gõ mõ.

Không nghe, không nghe, rùa ba chân niệm kinh.

Từ phu thê thiếu niên đến ghét nhau như chó với mèo.

Có lẽ Cố Cẩn Ngạn cũng từng hối hận.

Bởi vì mỗi khi say rượu, người này luôn nương men say gõ cửa phòng ta, bất kể ta có trả lời hay không.

Đêm nay cũng , thấy ta nhất quyết không chịu cúi đầu, hắn liền ghé cả người vào trên cửa, liên tục say: "Ngọc Khanh, nàng mở cửa ra......"

"Chỉ cần nàng mở cửa, ta có thể bỏ rơi bọn họ, cả đống tiền bạc này cũng không cần..."

"Ngọc Khanh, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi..."

Ta vừa mở cửa sổ, muốn cho tan đi mùi rượu, liền thấy trên hành lang cách xa không xa, có một bóng người mặc áo mỏng manh đang đứng.

Hóa ra là thiếp thất Ôn Nương.

Ta ngạc nhiên hỏi: "Ngươi ở đây gì?"

Nàng ta cẩn thận sắc mặt ta: "Ta lo lắng cho Hầu gia..."

Nghe tiếng gào rú vang dội bên ngoài cửa, ta lại đóng bớt một nửa cửa sổ: "Yên tâm đi, hắn sẽ không điên lâu đâu."

"Khi tỉnh rượu, hắn vẫn là Hầu gia của ngươi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...