Câu hỏi này, ta cũng đã suy ngẫm cả nửa đời mới thấu hiểu.
Ta thà rằng nàng mãi mãi không hiểu.
Bởi vì khi nàng hiểu ra, nàng sẽ phải rơi bao nhiêu nước mắt.
Nhìn vào mắt Thành Nguyệt, ta nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Có lẽ đối với nam nhân, việc họ có thích nữ tử đó hay không, cũng không quan trọng..."
"Bởi vì đối cới họ, những nữ tử khác nhau cũng có những giá trị khác nhau."
"Như ta, xuất thân cao quý, khí chất đoan trang, thì sẽ đặt ở tiền viện, lo liệu việc nhà, ra ngoài giao tiếp cũng rất có thể diện."
"Như Nhị nương của con, diễm lệ bẩm sinh, võ nghệ cao cường, thì sẽ đặt lên giường, lúc nào cũng có thể vui giải trí."
"Như Tam nương của con, dịu dàng tinh tế, biết đọc biết viết, thì sẽ đặt ở thư phòng mài mực, tiện cho việc 'Hồng nhan điểm bút'."
"Vì thế, con chỉ cần sống tốt bản thân, không cần lo lắng người ta có thích mình hay không."
Thành Nguyệt hoang mang: "Vậy mẫu thân, nếu con gả nhầm người, phải thế nào?"
"Gả nhầm thì gả nhầm, có sao đâu?"
Ta lắc đầu: "Cuộc đời không thể nào lựa chọn đúng đắn mọi thứ, con đường ta đi, người ta gặp, nuối tiếc ta lưu lại, tất cả chỉ là một đoạn hành trình trong cuộc đời, mỗi người mỗi mệnh."
"Vì thế, đừng ngoảnh đầu lại, cũng đừng chỉ trích bản thân lúc đó."
"Con chỉ cần ghi nhớ mãi mãi..."
"Muốn trước tiên phải biết tự lo cho bản thân, muốn người khác trước tiên phải thương bản thân."
Thiếu nữ ngây thơ gật đầu.
Đôi mắt trong trẻo của nàng ẩn chứa sự tò mò và khát khao cháy bỏng về tương lai.
Vì thế, ta vẫn tiếp tục khuyến khích nàng.
Khuyến khích nàng đi .
Cũng khuyến khích nàng học cách thương.
Dù cho nhiều lúc, có thể khiến con người ta tổn thương, hoặc mệt mỏi...
Nhưng đó vẫn là trải nghiệm quý giá nhất của cuộc sống.
Bạn thấy sao?