Nhắc đến Cố Cẩn Ngạn, hắn cũng từng là mỹ thiếu niên nổi tiếng ở Kim Lăng, vạn người say mê.
Chỉ là khi ấy, hắn chỉ là một đích thứ tử của Hầu phủ.
Còn cha ta đã quan đến chức Tể tướng, là nhân vật cưng của triều đình.
Để có thể cha ta đồng ý cho hai nhà kết thân, hắn đã quỳ gối ba ngày ba đêm ở cửa sau phủ Tể tướng, dập đầu m-á-u chảy đầm đìa khắp mặt.
"Nếu ta cưới Ngọc Khanh, nhất định sẽ chung thủy với nàng suốt đời!"
Cảm trước sự si của hắn, ta tìm đến mẹ đang tụng kinh trong từ đường, khóc lóc van xin gả cho đứa con trai thứ không sủng ái nhất của Cố gia.
"Mẫu thân! Con thích Cẩn Ngạn! Con muốn gả cho Cẩn Ngạn!"
Mẫu thân thở dài, hỏi ta rốt cuộc thích gì ở hắn.
Ta thích gì ở hắn?
Là hắn mặc áo trắng thanh tao, thon thả như cây trúc?
Hay là hắn nho nhã, đầy bụng sách vở?
Hoặc là hắn một lòng chung , thề non hẹn biển?
Ta suy nghĩ mãi, dậm chân: "Cẩn Ngạn... hắn là thiếu niên bạch y của con!"
Nghe , mẫu thân đưa ta đến thư viện rách nát cuối ngõ, nơi có vô số thiếu niên bạch y, chỉ cần một gậy là có thể đánh ch-ếc cả trăm người.
Mẫu thân vuốt tóc ta, lắc đầu bất lực: "Ai, thiếu niên bạch y phiêu dạt nào cũng có ở đây mà!"
Nhưng ta không nghe, vẫn khóc lóc đòi gả.
Mẫu thân chỉ còn biết lắc đầu thở dài: "Đứa con ngốc nghếch này!”
“Ba năm nữa, con sẽ hối hận!"
Bạn thấy sao?