Nhìn theo Kiều Nương lắc mông rời đi, Ôn Nương khinh thường: "Nhìn cái con hồ ly đó kìa!"
"Con của một kỹ nữ mà cũng dám gọi là tin mừng?"
"Phi! Đúng là không biết xấu hổ!"
ta cụp mắt, nhàn nhã đáp lời: "Vậy sao ngươi không sinh một đứa?"
Ôn Nương nghẹn họng.
Ngay lập tức, vẻ mặt nàng ta lại trở nên uất ức: "Phải chăng Hầu gia lại có người mới rồi? Lúc nãy ở sau núi, ta thấy hắn cùng với một nữ tử..."
Nàng ta đang hăng say, khi thấy ánh mắt hờ hững của ta, nàng ta liền im bặt.
"Có lẽ... có lẽ là ta nhầm..."
Kiều Nương đi suốt đêm không về.
Nghĩ đến nàng đang mang thai, ta không khỏi lo lắng, chờ đến sáng sớm, ta sai nha hoàn bà tử đi tìm kiếm khắp nơi trên núi.
Chùa Hồng Ân nằm trên đỉnh núi, đường đi trơn trượt, lại thêm trời mưa.
Trên đường đi, nhiều người bị ngã, té, tìm kiếm suốt mấy canh giờ mới thấy Kiều Nương nằm trong một ao nước nhỏ dưới chân núi.
Nàng vốn thích cái đẹp, giờ đây lại toàn thân nhếch nhác.
Nàng nằm úp mặt xuống ao, tóc xõa tung, nổi bập bềnh trên mặt nước bẩn.
Th-i th-ể Kiều Nương đưa về đỉnh núi.
Cũng may là lúc đó trời còn mưa, ánh sáng lờ mờ, mọi người lại hành nhanh chóng nên không ai trong hoàng thất hay biết.
Khi ta trở về thiền viện, lại thấy Cố Cẩn Ngạn đã về từ lúc nào.
"Nàng ấy đi tìm ta lúc nào ?"
Hắn khoác áo choàng, cau mày th-i th-ể ướt đẫm của Kiều Nương trên mặt đất.
"Đêm qua gió lớn, núi lại dốc, có lẽ nàng ấy vô trượt ngã."
Chỉ một câu ngắn gọn, hắn đã gán cho cái ch-ếc của Kiều Nương là do tai nạn.
Nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, ta bỗng nhớ đến chiếc áo bào hoàng gia lướt qua, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hoang đường.
"Tại sao hầu gia lại khẳng định như ?"
Cố Cẩn Ngạn ném cho ta một cái bực bội: "Còn gì để tranh cãi nữa?"
"Sáng mai, ngươi hãy sai người đưa nàng ấy về phủ hầu, lo liệu hậu sự chu đáo."
Bạn thấy sao?