Ta đã hạ quyết tâm ly hôn.
Cho đến khi Cố Cẩn Ngạn mang Thành Nguyệt ra đe dọa.
Thành Nguyệt đã gần đến tuổi cập kê, chính là lúc quan trọng để bàn chuyện hôn nhân, nếu ta cố chấp hoà li vào lúc này, nhất định sẽ tổn đến danh tiếng của nàng.
Lúc này, ta bỗng nhiên do dự.
Trốn trong cái miếu nhỏ này quá lâu, lâu đến mức ta gần như không còn hứng thú bỏ trốn nữa.
Ta lo lắng cho Thành Nguyệt, cũng thực sự sợ hãi.
Sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ già ch-ếc trong hậu viện của Cố Cẩn Ngạn.
Cố Cẩn Ngạn thấy ta dao , lập tức vỗ ngực thề thốt, đợi đến khi Thành Nguyệt gả cho nhà người ta tử tế, sẽ cùng ta đến nha môn ký giấy hoà li.
Mặc dù ta không gì, trong lòng vô cùng bức bối.
Đang ngồi dưới hiên suy nghĩ lung tung, sau lưng dần dần vang lên tiếng bước chân.
Hóa ra là Kiều Nương.
Chỉ là hôm nay không hiểu sao, nàng ta không còn vẻ kiêu sa rực rỡ như thường lệ, chỉ mặc một chiếc áo thô màu nâu nhạt, đi dép đế bằng, không thêu thùa gì cả.
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta.
"Tại sao phu nhân lại cau mày?"
Ta vẫn thường xem thường nàng ta, bởi cũng không thèm để ý.
Kiều Nương lại không bận tâm: "Ta biết, ngài là vì Đại nương."
Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thở dài: "Nam nhân nuôi con chỉ tốn tiền, thỉnh thoảng trêu một chút, bởi coi trọng huyết thống ruột thịt hơn."
"Nhưng nữ tử nuôi con là thực sự dùng hết tâm huyết, cho dù có huyết thống hay không, đó cũng là con của chính mình."
Kiều Nương xuất thân từ lầu xanh, vốn dĩ nông cạn.
Câu của nàng khiến ta vô cùng kinh ngạc. Chưa kịp định thần, ta đã thấy nàng ta đặt hai tay lên bụng mình lần nữa, vẻ mặt hiện lên một tia đắc ý: "Nhưng theo thiếp nghĩ, con đẻ vẫn là tốt nhất."
Nhìn hành của nàng ta, ta rốt cuộc cũng nhận ra vài điều kỳ lạ.
"Kiều Nương, hay là ngươi..."
Nữ tử cụp mắt xuống, không giấu nụ : "Thiếp vừa mới bắt mạch, còn chưa hai tháng đâu..."
Bạn thấy sao?