Tình Cũ Đã Chết [...] – Chương 5

12

Câu cuối cùng của Phương Nhược Tâm khiến tôi bất chợt nhớ lại một người, ba năm trước, cũng đã từng với tôi một câu tương tự:

“Em là chính em, không phải vật thay thế cho bất kỳ ai.”

Năm đó, trước một buổi biểu diễn văn nghệ lớn, Bạch Cơ bị cảm nặng, cổ họng tổn thương, không thể cất giọng hát.

Trong toàn bộ câu lạc bộ, chỉ có tôi là người có âm vực gần với ấy nhất.

Vị trí hát chính ban đầu dành cho Bạch Cơ, cuối cùng buộc phải giao cho tôi.

Lúc đó, chỉ còn vỏn vẹn ba ngày trước buổi diễn chính thức.

Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu với tư cách ca sĩ chính, nên tôi đã cực kỳ căng thẳng.

Mỗi lần căng thẳng, tôi lại liên tục mắc lỗi.

Trong suốt những buổi tổng duyệt, các thành viên câu lạc bộ tỏ rõ sự bất mãn với những sai sót của tôi, còn thường xuyên đem tôi ra so sánh với chị Bạch Cơ.

Tất nhiên rồi, tôi luôn là ví dụ tiêu cực bị đem ra chê bai.

Để không mất thời gian của mọi người, tôi chỉ có thể lén lút luyện tập nhiều hơn sau lưng họ.

Khi tôi vô gặp ấy trong phòng tập và còn đang lúng túng không biết phải sao, ấy lại chủ mời tôi:

“Cùng tập nhé, cũng chưa thuộc bài này lắm.”

Lúc mới bắt đầu tập chung, tôi vẫn rất căng thẳng.

Đặc biệt mỗi lần hát sai, tôi đều theo thói quen lí nhí một câu “Xin lỗi.”

“Đừng ‘xin lỗi’ với nữa.” Liên Thịnh Kỳ ngừng tay trên dây đàn, đưa ánh mắt thẳng vào tôi, “Sai sót là chuyện bình thường, cũng có lúc mắc lỗi mà.”

“Bởi vì mọi người cứ em không bằng chị Bạch Cơ.” Tôi cúi đầu chằm chằm vào mũi giày mình, thì thào, “Em chỉ là người thay thế của chị ấy thôi, nếu chị ấy không bệnh thì…”

Chưa kịp để tôi hết câu, Liên Thịnh Kỳ đã ngắt lời tôi:

“Em là chính em, không phải vật thay thế cho bất kỳ ai.”

13

Buổi biểu diễn năm đó rất thành công.

Thậm chí còn thành công đến mức danh tiếng của tôi trên bảng xếp hạng “Giọng ca vàng học đường” chẳng thua kém gì chị Bạch Cơ.

Tôi rất vui, vui vì nỗ lực của mình cuối cùng cũng đền đáp.

Điều khiến tôi càng vui hơn, chính là việc Liên Thịnh Kỳ là người đầu tiên gửi lời chúc mừng cho tôi:

“Chúc mừng em đã biểu diễn thành công, màn trình diễn rất xuất sắc.”

Khi thấy dòng tin nhắn đó, tim tôi đập thình thịch như nai con chạy loạn.

“Em cảm ơn rất nhiều! Em muốn mời một bữa, không?”

Tôi đã gõ ra câu đó trong khung chat, lại do dự mãi không dám gửi đi.

Bởi vì tôi chợt nghe thấy có một thành viên vô một câu như thế này:

“Có nghe tin gì chưa? Chị Bạch Cơ chuẩn bị tỏ với một đàn em trong câu lạc bộ mình trước khi tốt nghiệp đấy.”

“Ôi trời ơi, tin sốt dẻo thế! Ai , ai ?”

“Còn ai vào đây nữa? Chính là cái chàng chơi guitar đó!”

“Có phải cái trai từng bị dán tên mấy ngày liền trên ‘bức tường tỏ ’ không? Đẹp trai dã man luôn ấy!”

“Đẹp trai cỡ đó thì cũng đâu đến lượt bọn mình. Chị Bạch Cơ vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, chắc chắn sẽ cưa đổ ta thôi!”

“……”

Nghe tới đây, tôi vô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt mình phản chiếu trong gương của phòng tập.

Khuôn mặt ấy vẫn còn mang theo nụ , lại mệt mỏi vô cùng, không có lấy một chút sức hút nào.

Tôi âm thầm xóa sạch câu “Em cảm ơn rất nhiều! Em muốn mời một bữa, không?” trong khung chat, chỉ gửi lại một sticker “Cảm ơn”.

Sau đó, tôi rút lui khỏi câu lạc bộ, vì lịch học năm cuối quá dày đặc, tôi không còn dư dả thời gian và sức lực.

Thế , ấy lại xuất hiện trước mặt tôi ngày một thường xuyên hơn.

Có lúc là cờ gặp nhau ở bưu cục khi lấy hàng.

Có lúc là vô chạm mặt trên sân vận khi đi dạo.

Có lúc lại là bất ngờ đụng nhau ở góc rẽ thư viện… vân vân.

Nhưng phần lớn thời gian vẫn là tại căn tin trường.

Mà lần nào gặp ấy, ấy cũng có một cái cớ khác nhau.

Lúc thì bảo quên mang thẻ ăn, lúc lại trong thẻ hết tiền, cần mượn tôi quẹt hộ.

“Ngày mai nhà hát lớn có vở nhạc kịch, em có muốn đi xem không?”

“Anh giành vé rồi à? Nghe khó lắm đấy.”

“Ừ, đi không? Xem như trả tiền bữa ăn cho em.”

“Đi!”

Thế là cứ qua lại như , chúng tôi lại dần thân thiết trở lại.

“Lúc nãy nạp nhầm tài khoản thành viên QQ Music, thành ra nạp vô tài khoản của em.”

“Hahaha, cảm ơn nhiều nhé!”

“Không hoàn tiền đâu, sau này nghe nhạc thì cho dùng ké tài khoản em đấy.”

“Được thôi, dù sao cũng là cho miễn phí mà, hahaha!”

Cuối cùng, người vỡ lớp ngăn cách ấy — là tôi.

“Liên Thịnh Kỳ, chưa?”

“Chưa, vẫn độc thân.”

Khi gõ ra dòng chữ này, tim tôi đập thình thịch dữ dội: “Vậy có muốn thử quen em không?”

Anh ấy lập tức trả lời bằng một chữ đơn giản: “Được.”

Mà lúc chia tay, cũng chỉ trả lời đúng một chữ: “Được.”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...