Trái tim ta như muốn nhảy ra ngoài, ta điên cuồng tự hỏi từ khi nào mà khả năng ban đêm của ta lại kém đến thế.
Ta đưa tay mò mẫm, thì ra có một dải lụa trắng đang phủ trên mắt ta.
Trái tim ta lại thả trở về như cũ.
Ta đưa tay định cởi nó xuống, thì ca ca ta lại sợ hãi như gặp phải ôn dịch nhanh chóng giữ lấy tay ta lại.
“Muội đó, trong lúc huynh còn ở đây, thì muội nhất định không lấy xuống.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Ca không mặc y phục à?”
Ca ca ta nghẹn họng một lúc, mới nhẹ nhàng với ta: “Muội nghe huynh , đại phu đã khám cho muội, phát hiện muội trúng phải cổ, muội có biết cổ là gì không?”
Ta im lặng, tất nhiên là ta biết.
Từ nhỏ ta đã lớn lên ở biên cương, những thứ như có ở khắp Tây Vực.
Nghe nếu một người trúng phải cổ, thì sau khi mở mắt ra thấy ai đầu tiên sẽ say đắm người đó.
Thật may vì ca ca của ta đã giữ tay ta lại, nếu không thì có khi cha ta sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân.
Ta hỏi ca ca: “Vậy muội phải sao bây giờ? Chẳng lẽ cả đời muội đều phải dùng khăn che mắt lại sao?”
Ca ca của ta không chút do dự: “Muội thích lang quân nhà ai, huynh bắt hắn về cho muội.”
Ta: …
Ta nghiến răng nghiến lợi : “Vốn dĩ ta còn thấy bộ dáng của bọn họ phong thần tuấn lãng*, rất có khí chất, ấy mà ca có thấy lúc đó bọn hắn gào khóc kêu cha gọi mẹ hèn nhát thế nào không? Có khi tí nữa là tè ra quần đấy.”
*Sáng sủa, đẹp trai.
Ca ca của ta nghe thế thì có chút ghét bỏ: “Thật sao?”
“Muội còn có thể lừa ca hay sao?”
Vậy là ta và ca ca đều đồng ý rằng, không thể chọn mấy tên thiếu gia quyền quý này , đúng là con nhà võ với con nhà quan thật không xứng đôi.
Ta giữ chặt dải lụa trắng không dám lấy xuống, trong lúc đó ca ca ta thì chống cằm suy nghĩ nên phải sao bây giờ?
Một lúc sau, ánh mắt ca ca của ta sáng lên, kéo lấy tay ta rồi hưng phấn : “Muội, muội cảm thấy Tĩnh An Vương thế nào?”
Cái gì thế nào? Ta có hơi không hiểu.
“Tĩnh An Vương chết trên chiến trường đã mấy năm rồi, ca định đào thi thể hắn lên à? Muội cần phải nhắc nhở ca, muội không có hứng thú với chuyện đào xới lăng mộ của hoàng thất, chưa kể, trong lăng mộ cũng chỉ chôn quần áo với di vật.”
Tĩnh An Vương mọi người xưng là Chiến thần, vẻ ngoài cũng rất tốt, là một nam nhân oai phong.
Hắn hoàn toàn trái ngược với những công tử trong kinh thành, vì thế đương nhiên là ta thích hắn hơn. Nhưng thật đáng tiếc, hắn đã hy sinh mạng sống vì đất nước, đến cả thi thể cũng không còn.
Ca ca của ta giơ tay gõ vào đầu ta, rồi hỏi: “Muội thử xem, nếu như bây giờ muội vào chân dung của hắn, liệu có ích không? Dù sao hắn cũng đã chết rồi, coi như muội thật lòng hắn thì hắn cũng đâu thể xuất hiện cưới muội ?”
Câu cuối mà ca ca của ta ra chỉ là bâng quơ giỡn , mà không ngờ sau này nó lại trở thành sự thật.
Nhưng lúc này đây, mà ta lại cảm thấy lời ca ca của ta rất có lý.
Thế là ta gật đầu, ca ca lập tức đi tìm phụ thân của ta, lão phụ thân lại nhờ quan hệ tìm chân dung của Tĩnh An Vương.
Sau khi mở bức tranh ra và đặt trước mặt ta, ca ca đỡ ta dậy, dặn dò ta phải ngắm thật kỹ, chờ đến khi chắc chắn đã lòng thì hẳn gọi ca ca vào.
Sau đó ca ca của ta liền đóng cửa và đi ra ngoài, dáng vẻ đầy vội vàng cứ như sợ ta sẽ nảy sinh cảm không nên có với chính ca ca của mình .
Lo lắng ca ca của ta không đáng tin cậy, vì thế ta sai nha hoàn đi tìm phụ thân hỏi thử, sau khi xác nhận rằng ca không lừa ta, ta mới nghiêm túc tháo dải lụa trắng xuống, rồi chằm chằm vào bức chân dung.
Trong phòng chỉ có một mình ta, đến ngay cả nha hoàn cũng sợ ta có ý nghĩ xấu với nàng.
Ta cứ chằm chằm vào bức chân dung của Tĩnh An Vương.
Không thể không , cho dù chỉ là bức chân dung, thì hắn cũng rất phong thần tuấn lãng, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sát khí thuộc về chiến trường mới có, khí chất rất mạnh mẽ, đúng là mẫu người mà ta thích.
Cũng không biết có phải là do tác dụng của Tình cổ hay không, mà ta càng càng cảm thấy Tĩnh An Vương rất hợp ý ta, dù cho hắn chỉ lạnh lùng ta, trong lòng ta vẫn thấy hắn rất soái.
Tưởng chừng như giây tiếp theo hắn sẽ từ trong tranh bước ra.
Ta che lấy miệng, nước mắt từ khóe miệng chảy ra, đáng chết, thế mà ta đã thật sự rung .
Không ngờ con cổ trùng rác rưởi này, lại thực sự có tác dụng.
Ca ca của ta đứng ở bên ngoài lo lắng hỏi ta: “Muội thế nào rồi? Có lòng không?”
Chuyện này….Ca có thể xem muội là một nữ nhi bình thường không? Không cần phải hỏi thẳng thừng như thế chứ?
Ta sầm mặt lại, tiếp tục bức chân dung.
Ừm, đúng thật là rất lòng.
Nhưng ta vẫn cứng miệng : “Tuyệt đối không có.”
4.
Trái tim của ca ca ta đã dần nguội lạnh, cho dù là mặt trời cũng không thể mang lại sự ấm áp cho huynh ấy.
“Muội muội à, chuyện gì , muội đừng ra ngoài này, huynh cùng phụ thân sẽ nghĩ cách giải quyết, nếu như không , huynh sẽ đi tìm thân của mình để giúp muội.”
Ta: …
Ta đẩy cửa rầm một tiếng, ta vẫn chưa kịp mắng huynh ấy, huynh ấy đã bỏ chạy, chắc là sợ tôi thấy mặt.
Người nha hoàn đứng bên cạnh, nhất thời không có phản ứng gì, sắc mặt dần tái nhợt rồi lùi về sau.
“Tiểu, tiểu thư, nô tỳ, nô tì nghĩ, trong số những người hầu, cũng có thể đó.”
Mặt ta đen lại: “Ta không thích phụ nữ.”
Sắc mặt nàng ta sáng rực, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nàng ta điên cuồng dùng tay vỗ ngực, như thể vừa thoát khỏi cái chết.
Ta cho nha hoàn của mình đi chạy vặt trong nhà hàng, như sẽ không chướng mắt ta nữa.
Ta đã tìm khắp phủ Tướng quân vẫn không tìm thấy bóng dáng của ca ca ta, rõ ràng là huynh ấy đang trốn tránh.
Ta nghiến răng nghiến lợi đi đến thư phòng của phụ thân, thật may vì ông ấy cũng là một người đáng tin cậy.
Phụ thân ta rồi hỏi: “Chân dung của Tĩnh An Vương có hữu dụng không?”
Ta đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Ông ấy cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ta hỏi ông ấy: “Phụ thân có biết chuyện gì đã xảy ra ở Mai Viên lần đó không?”
Suy cho cùng thì đã có rất nhiều người chết, đều là con cháu của những gia đình quý tộc lớn, cuộc sống của Tống Thanh Hà sẽ không dễ dàng gì.
Rất nhiều người đã chết trong bữa tiệc của nàng ta, phụ thân của nàng ta sợ sẽ bị mấy tên quan đó luận tội và phải chịu chết thôi.
Phụ thân ta : “Việc này đã kinh đến Hoàng Thượng, người đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, ngày hôm đó con đã thể hiện rất tốt, Hoàng Thượng đã ban thưởng cho con rất nhiều.”
Vì đã có người chịu trách nhiệm, nên đó cũng không ảnh hưởng tới ta.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Đến chiều, ca ca của ta đã đưa của huynh ấy tới, đẩy người đó vào phòng của ta rồi đóng cửa chạy mất hút, chắc sợ ta thấy huynh ấy.
Ta và Tả Lăng nhau, xấu hổ không biết gì.
Một lúc lâu sau, huynh ấy mới đỏ mặt : “Ca ca của muội, muội bị người đó đánh…”
Ta đoán là chắc sợ ra sẽ tổn đến danh tiếng của phận nữ nhi. Nhưng huynh ấy cũng lo lắng quá rồi, danh tiếng của ta cũng không tốt lắm rồi.
Ta : “Bây giờ ổn rồi.”
Huynh ấy ta chằm chằm với vả mặt khó hiểu: “Bức chân dung của Tĩnh An Vương thật sự có ích à? Muội thật sự ngài ấy?”
Ta không nghĩ mình cần phải chuyện này với người ngoài, dù sao họ cũng tới đây để giúp ta.
“Đúng , dù sao thì Tĩnh An Vương cũng đã chết rồi.”
Tả Lăng rời đi, vẻ mặt của huynh ấy khiến ta không thể hiểu .
Khi trở về ca ca đã mắng ta, chắc huynh ấy cảm thấy đã bị ta lừa, biến Tả Lăng thành trò .
Nửa tháng sau, quý phi trong cung tổ chức yến tiệc, mời các công tử và tiểu thư quý tộc, khi bữa tiệc kết thúc thì sẽ ghép đôi cho các tiểu thư và công tử.
Đương nhiên rồi, ta sao dám không nể mặt họ chứ.
Dù có miễn cưỡng thì vẫn phải đi.
Ca ca của ta tuy không nổi, cũng là một chàng trai tốt, đến tuổi chưa thành thân, huynh ấy cũng phải đi cùng.
Trong bữa tiệc, họ ngâm thơ, vẽ tranh, sáng tác thơ ca.
Ta và ca ca như hai người lạc lõng giữa đám đông, trông thật đáng thương.
Mặt ca ca của ta nhăn lại, huynh ấy bỗng thốt ra một từ: “Đi.”
Nhưng dù sao bọn ta cũng là người của phủ Tướng quân, mấy vị phi tần đó sẽ không để yên cho chúng ta đâu.
Ta sẽ không kể chi tiết, ca ca của ta là người rất nhiều tiểu thư thích. Ai lại không thích một người có vẻ ngoài đẹp trai, tuấn tú cơ chứ?
Ta đã thấy mấy người đó dùng đôi mắt nhỏ bé chằm chằm vào ca ca của ta.
Ôi, mấy người phụ nữ hai mặt này.
Quý phi bọn ta, những tiểu thư vừa rồi còn thẹn thùng không dám bước tới, mà giờ lại vây quanh ca ca của ta chào hỏi.
Ta bị đám đông đẩy ra, thầm thở dài nghĩ rằng những người phụ nữ này thật đáng sợ.
Bạn thấy sao?