9
Ngồi trên xe của Tống Tứ, điện thoại của ta reo lên.
Là Chu Á gọi. Nhưng cả xe đều nghe vì loa ngoài.
“Tống Tứ, tôi không phải không thể sống thiếu ! Anh thật quá đáng!”
Tôi sợ đến mức nắm chặt điện thoại trong tay, tài xế cũng siết chặt vô lăng.
Vậy mà người trên xe, chẳng đợi ta xong, đã lạnh lùng ngắt máy.
Đúng là lạnh lùng đến mức xứng đáng với biệt danh của ta: Tống Diêm Vương.
Bên kia vừa im ắng, điện thoại của tôi lại đột ngột vang lên.
Là tin nhắn từ Chu Á.
Cô ta bảo tôi đặt một bữa tối cho hai người vào tối nay.
Nhìn tin nhắn, tôi sững sờ. Đây chẳng phải là khiêu khích công khai sao?
Tôi còn đang trên xe của Tống Tứ, ta không sợ tôi đưa tin nhắn này cho ta xem à?
Tôi cố ý để màn hình đặt bữa tối hiển thị rõ ràng ngay trước mặt.
Ở góc độ này, chắc chắn Tống Tứ có thể thấy.
Thế , ta chỉ cúi đầu đọc tài liệu, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Bạn trai?”
“Hả?”
Tôi không ngờ Tống Tứ lại hiểu lầm hoàn toàn.
Anh ta thấy màn hình đặt bữa tối dành cho hai người, lại nghĩ rằng tôi đặt cho tôi và trai mình.
Ngồi trên xe mà tôi tức nghẹn lời.
Nhưng giờ còn phải đi bàn chuyện dự án, tôi chỉ đành tạm gác lại, không vạch trần Chu Á.
Anh ta ngước lên tôi, ánh mắt bỗng có chút cảm :
“Yêu bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
Anh ta đột nhiên nhạt một tiếng:
“Hai năm mà chưa tính chuyện kết hôn? Không sợ công dã tràng à?”
“Chúng tôi có kế hoạch. Cuối năm cưới.”
Mặt ta đen kịt:
“Thật sao?”
Không biết có phải tôi hoa mắt không, tôi thấy ta có vẻ hơi trầm xuống.
Nhìn ta như , tôi bỗng dưng thấy hơi tội nghiệp.
Đẹp trai thì sao, giàu có thì sao. Anh ta việc cật lực, kiếm bao nhiêu tiền cuối cùng cũng để người đàn ông khác tiêu xài.
Tôi thở dài, nghiêm túc khuyên một câu:
“Tống tổng, nếu có thời gian, nên đến khách sạn kiểm tra thử.”
Tôi không thể rõ ràng hơn .
Rốt cuộc có ngoại hay không, ta tự đi kiểm tra sẽ biết. Tôi không thể ăn lung tung .
“Muốn gì?”
“Chỉ là… vừa cãi nhau với ta dữ , thực sự không sao chứ? Không phải nghe hai người sắp kết hôn rồi sao?”
“Ai với ?”
“Cả công ty đều biết mà?”
“Vậy chắc vì suốt ngày tập trung vào mấy chuyện tào lao này, nên công việc mới không có tiến triển đúng không?”
Phi!
Đồ lòng lang dạ sói.
May mà đối tác lần này khá thân thiện.
Ban đầu tôi có chút ngại ngùng, trước khi trả lời câu hỏi gì cũng phải liếc sang Tống Tứ một cái.
Nhưng sau đó, tôi phát hiện Tống Tứ chẳng năng gì, mặc kệ tôi muốn gì thì . Anh ta không hề xen vào.
Tôi liền thả lỏng bản thân, trò chuyện thoải mái hơn.
Đến cuối buổi, đối tác người Đức đã uống khá nhiều, bắt đầu bàn đến chuyện riêng tư.
“Tổng giám đốc Tống, nghe đồn có một mình thích nhiều năm, lại sắp kết hôn nữa. Hẳn là vị tiểu thư xinh đẹp này?”
Đang dịch lại lời ông ta, tôi giật bắn mình. Người này uống say rồi à, nhảm gì thế?
Tôi quay sang Tống Tứ, dịch lời ông ta rằng:
“Họ và Chu Á là trời sinh một cặp.”
Tống Tứ liếc tôi một cái, rồi bảo tôi dịch lại:
“Chuyện kết hôn còn xa lắm.”
Tôi: ???
Đây là kiểu trả lời gì ? Chẳng ăn nhập gì cả.
Người Đức lại hỏi:
“Chẳng lẽ là còn chưa theo đuổi ?”
Tống Tứ chằm chằm tôi:
“Cô ấy không thích tôi.”
Tôi: !!!
Khoan đã, chẳng lẽ ta đã phát hiện Chu Á ngoại ?
Buổi đàm phán diễn ra rất thuận lợi. Đến cuối, đối tác người Đức uống không ít, mà Tống Tứ cũng chẳng kém.
Khuôn mặt ta càng uống càng tái nhợt.
Tôi chỉ uống vài ly, đầu óc cũng hơi choáng.
Bữa tối kết thúc, cả đoàn tiễn đối tác về khách sạn nghỉ ngơi.
Đến lúc đó, tôi mới biết khách sạn họ ở lại chính là khách sạn năm sao nơi Chu Á đang ở.
Không phải trùng hợp quá sao, tầng lầu còn giống nhau nữa.
Để giữ lịch sự, Tống Tứ đi cùng họ lên tận tầng.
Ngay khi bước lên tầng đó, thần kinh tôi bắt đầu căng như dây đàn.
10
Ban nãy, Chu Á nhắn tin bảo tôi đặt đồ ăn khuya, đặt hai phần, còn kèm thêm bia.
Tôi giả vờ không thấy.
Nhưng đã đặt hai phần, rất có khả năng ta lại hẹn người đàn ông kia.
Chu Á ngoại bị Tống Tứ bắt gặp là chuyện sớm muộn, và tôi nghĩ đó là quả báo cho ta.
Nhưng giờ đây, cùng đi với ta là rất nhiều đối tác. Nếu cả đoàn người này cùng chứng kiến Tống Tứ bị cắm sừng, đây chắc chắn sẽ thành một tin tức lớn.
Thậm chí, mối hợp tác cũng có thể bị ảnh hưởng.
Nhóm đối tác Đức đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng, họ tin tưởng Tống gia và Chu gia vì cả hai đều là những doanh nghiệp hàng đầu trong nước, đang chuẩn bị hợp tác chặt chẽ.
Ngay khi tôi đang thấp thỏm không yên, Tống Tứ bỗng dưng dừng lại.
“Chu Á ở khách sạn này đúng không?”
“Hả? Đúng .”
“Số phòng là bao nhiêu?”
“6607.”
Tôi không đoán ta đang định gì, lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ngay phía trước thôi.” Anh ta tôi, nhẹ, “Tôi nghĩ lại rồi, chẳng phải bảo tôi nên đi kiểm tra ta sao? Vậy thì tôi qua chào ta một tiếng nhé?”
“Anh trai ơi, sao không chọn lúc khác mà ? Đối tác người Đức kia vẫn đang đứng bên cạnh mà, nhất định phải chọn đúng lúc này sao.”
“Hay là… hay là đưa các vị đây về phòng trước rồi hãy đi chào hỏi?”
Anh ta bật tôi:
“Cô run cái gì đấy?”
Run?
Tôi sắp phát điên rồi, tin không?
Anh ta vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tôi theo sát phía sau, nắm chặt điện thoại, trong đầu nghĩ có nên nhắn cho Chu Á một tin nhắn để cảnh báo không.
Nhưng suy nghĩ một lúc, tôi tự nhủ: mình điên rồi sao? Tại sao phải giúp ta giấu giếm?
Khi Tống Tứ đến trước cửa phòng 6607, tôi cảm giác như không thở nổi.
Đúng lúc ta định gõ cửa, bỗng nhiên quay đầu lại,
“Thôi, nghe đi.”
Tôi suýt nữa thì phun một búng máu, “Được!”
Hai người này cãi nhau thì thôi, hành hạ tôi – một người vô tội – thì tính là gì chứ?
Sau khi đưa đối tác người Đức vào phòng, Tống Tứ dựa vào tường tôi chằm chằm.
“Sao ra nhiều mồ hôi thế?”
“Nóng.”
Anh ta , tôi rất lâu mà không gì.
Bị ánh mắt đó soi, tôi cảm thấy hơi không thoải mái,
“Anh định đưa tôi về nhà, hay đi gặp ta?”
“Đi gặp ta.”
Nói xong, ta bước từng bước về phía phòng 6607.
Tôi lẽo đẽo theo sau.
Nhưng ngay lúc đó, đồ ăn giao tới, cửa phòng 6607 mở ra.
Tôi thấy một bàn tay đàn ông đưa ra lấy đồ ăn.
Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ, chính nó khiến tôi để ý vì tôi cảm giác chiếc đồng hồ này trông rất quen.
Bầu không khí như chiến tranh sắp nổ ra, dây thần kinh của tôi căng thẳng cực độ.
11
Tôi vội quay đầu phản ứng của Tống Tứ, phát hiện ta không thèm về phía 6607, mà lại khóa ánh mắt lên người tôi.
“Muốn đi chưa?” Anh ta hỏi.
“Ừm.”
Không chỉ muốn đi, tôi còn muốn chạy ngay lập tức, để không bị cuốn vào vạ lây.
“Bạn trai đến đón ?”
“Tôi tự bắt xe.”
“Muộn thế này, ta để một mình về? Không phải sợ tối nhất sao?”
“Đùa à, tôi lớn thế này rồi mà còn sợ tối chắc?”
Anh ta hừ lạnh một tiếng,
“Mồm cứng thế. Hồi cấp ba tan học buổi tối, ai ngày nào cũng bám theo sau lưng tôi?”
Tôi chết lặng tại chỗ.
Hồi cấp ba, con đường về nhà tôi không an toàn cho lắm.
Dù biết ta ghét mình, tôi vẫn mặt dày bám theo.
“Không phải tiện đường sao? Tôi đi theo cũng tính toán à?”
Anh ta tôi, thở dài một tiếng.
“Ừ, tiện đường, tiện cả nửa cái thành phố.”
Tôi: ???
Ý là gì?
“Gọi cho ta, bảo đến đón đi.”
“Tống Tứ, đúng là kỳ lạ, không cần lo.”
Thực ra, tôi không muốn Lý Minh đến đón mình.
Tôi và ta đang chiến tranh lạnh, trong lòng tôi vẫn chưa thể vượt qua.
Tống Tứ đột nhiên , rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
“Là không cần tôi lo, hay căn bản là không có trai?”
“Giả vờ dựng lên một trai, chẳng phải vẫn còn có ý với tôi sao?”
Tôi…
Tôi thực sự không chịu nổi trò khích tướng này.
Hơn nữa, tôi ghét cái dáng vẻ cao ngạo, nhả khói thuốc một cách lạnh lùng như thể đứng trên tất cả của ta.
Tôi móc điện thoại ra, ngay trước mặt ta, gọi cho Lý Minh.
“Không điếc chứ? Nghe cho rõ đây!”
Lúc này, Tống Tứ ngoan ngoãn hơn hẳn:
“Ừ, tôi nghe.”
Điện thoại kết nối, Lý Minh tắt máy ngay lập tức.
Tống Tứ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nhíu mày khẽ:
“Bạn trai đến mức không thèm bắt máy?”
Tôi bị khích đến nỗi thắng thua bùng lên.
Tôi bấm gọi lại lần nữa.
Cuối cùng, cuộc gọi cũng kết nối.
Ngay khi tôi chuẩn bị ném điện thoại vào mặt Tống Tứ thì cửa phòng 6607 mở ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng tắm, cầm điện thoại bước ra.
“Thi Thi…”
11
Lý Minh?!
Anh ta gì ở phòng 6607?
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Còn chưa kịp phản ứng, Tống Tứ đã kéo tôi sang phòng bên cạnh.
Quẹt thẻ, mở cửa, đẩy tôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Trong điện thoại, giọng Lý Minh vẫn dịu dàng dỗ dành:
“Thi Thi, sao ? Sao không gì?”
“Xảy ra chuyện gì à? Em đừng sợ.”
Giọng ta vang lên trong căn phòng trống, vừa chói tai vừa buốt giá.
Hơi men bắt đầu dâng lên, tôi cảm thấy bụng mình cuộn trào.
Chạy vào nhà vệ sinh, tôi nôn một trận tơi bời.
Vừa ra ngoài, tôi yếu ớt hỏi một câu:
“Anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà. Lúc nãy đang tắm nên không tiện nghe máy.”
Khi ta đang , từ điện thoại vang lên giọng một :
“Đồ khốn, eo tôi bị đau đến gãy mất rồi!”
Tôi chết lặng.
Còn chưa đợi ta thêm, Tống Tứ đã lấy điện thoại của tôi và tắt máy.
“Đừng nghe nữa.”
Anh ta cầm lấy điện thoại của tôi, tôi chằm chằm:
“Đây là trai muốn cưới sao?”
“Anh dựa vào đâu mà dám cúp máy của tôi?”
Giờ tôi chỉ muốn ngay lập tức xé toang cái mặt nạ giả tạo của Lý Minh.
“Không cúp máy thì nghe họ phát sóng trực tiếp à?”
“Đó là chuyện của tôi, không cần xen vào!”
“Thú vị thật, không xem ta đang ở với ai mà bảo không liên quan đến tôi?”
Thông tin quá lớn, não tôi như một mớ hỗn độn.
Người tôi từng thích cuối cùng lại thích người từng bắt nạt tôi. Sự phản bội này khiến tôi nghẹt thở.
Tôi còn cảm thấy tội nghiệp cho Tống Tứ, hóa ra kẻ ngốc chính là tôi.
Tôi bình tĩnh lại một chút, “Tôi đi tìm ta.”
“Tìm ta gì? Cãi nhau hay đánh nhau?”
“Hay thử đoán xem trai sẽ đứng về phía , hay bênh vực đầu của ta?”
“Tình đầu?”
“Chu Á hồi đại học từng vì muốn chọc tức tôi mà chơi một gã đàn ông. Nghe khi chia tay, gã đó còn tự sát. Nhưng Chu Á không ưa gia cảnh của gã ta, nên đi du học là chia tay luôn. Mà trai của chính là gã xui xẻo đó.”
Tống Tứ lấy ra một xấp ảnh, toàn là những bức ảnh Lý Minh và Chu Á trong các tư thế thân mật.
Thì ra Lý Minh, người luôn tỏ ra trưởng thành, bình tĩnh và đầy tham vọng trước mặt tôi, chỉ là một con chó bị Chu Á giỡn?
Tống Tứ đã biết chuyện này từ lâu!
Thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ.
“Giờ thì xem, trai ngủ với vị hôn thê của tôi, tính gì?”
“Làm gì là sao? Không phải là vị hôn thê của cướp trai tôi sao? Anh nên cho tôi một lời giải thích chứ.”
So với sự suy sụp của tôi, ta lại bình tĩnh đến lạ:
“Vậy đổi cách khác. Bị ‘ thân’ cướp trai, không có cảm gì sao?”
“Cô ta sao có thể là thân của tôi?”
“Hồi cấp ba hai người không phải tốt đến mức đi vệ sinh cũng phải đi chung sao?”
Tôi bỗng , “Đi vệ sinh chung là để ta tiện tát tôi trong nhà vệ sinh. Vậy hài lòng chưa?”
“Tống Tứ, biết từ lâu rồi đúng không? Rằng họ ngoại .”
“Nhưng vẫn giả vờ không biết, để tôi lo lắng cho như một kẻ ngốc?”
“Nếu tất cả những gì chỉ để tôi thảm …”
“Chúc mừng , thành công rồi.”
Tôi không kìm nữa, bật khóc.
Tống Tứ đứng trên cao xuống tôi, lạnh lùng hỏi:
“Cô ta từng đánh ?”
“Tôi thật không biết.”
Anh ta bỗng cúi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Thế có muốn trả thù không?”
Tôi thấy buồn , ta lại đang diễn trò gì nữa đây?
“Trả thù kiểu gì?”
“Dùng tôi.”
“Sao mà dùng?”
Anh ta cởi cúc áo sơ mi đến chiếc thứ hai, kéo tay tôi đặt lên đó,
“Tôi không quản ta, là lỗi của tôi. Cô muốn gì cũng . Dù sao tôi cũng đang say, không phản kháng .”
“Làm gì cũng ?”
Lúc đó tôi thật sự điên mất rồi.
Tôi nắm lấy cổ áo ta, đẩy mạnh xuống sofa.
Anh ta hoàn toàn không phản kháng, cứ để mặc tôi như thế, thậm chí còn mỉm , như đang chờ tôi hành .
Đúng là ta say thật.
“Vị hôn thê của tôi ngủ với trai , để công bằng, có thể ngủ với tôi.”
Tôi phải thừa nhận, dáng vẻ này của ta, thực sự rất quyến rũ.
Tôi thậm chí đã bắt đầu dao .
“Tại sao giúp tôi?”
“Tôi cũng cần trả thù.”
Đôi mắt ta đỏ ngầu, yết hầu khẽ chuyển .
Tim tôi đập điên cuồng, hơi men dâng lên, như bị quỷ ám, tôi hôn ta.
Anh ta không nhúc nhích, chỉ ôm lấy eo tôi, như một con cá chết.
Khi tôi thấy áo sơ mi ta xộc xệch, ánh mắt ta mơ màng, tôi mới dần tỉnh táo lại.
Anh ta yếu ớt một câu:
“Phát tiết đủ chưa?”
Tôi run rẩy chỉnh lại áo sơ mi cho ta, cài từng chiếc cúc một, chuẩn bị bỏ chạy.
“Phát tiết đủ rồi, giờ đến lượt tôi chứ?”
Anh ta , đưa tay kéo tôi lại, lật người áp đảo.
“Tống Tứ!”
“Hửm?”
“Anh giả vờ say đúng không!”
Anh ta khẽ, “Giờ thì say thật rồi.”
“Đừng hôn nữa.” Tôi né ra.
“Lúc nãy hôn tôi mạnh như , giờ lại sợ?”
Tôi buông xuôi: “Đúng, sợ rồi.”
“Muộn rồi.”
Anh ta bật khẽ, lấy điện thoại của tôi, giọng khàn khàn:
“Chia tay với hắn ta.”
Tôi bị hôn đến choáng váng: “Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ.”
Tôi run rẩy gửi cho Lý Minh một tin nhắn: “Chúng ta chia tay đi.”
Vừa gửi xong, ta cầm điện thoại của tôi, tắt máy.
“Ngoan lắm.”
“Tối nay tôi là của .”
Bạn thấy sao?