Ngày đầu năm mới, tôi về nhà và đến chùa Kê Minh để cầu duyên.
“Tín nữ nguyện dùng hạnh phúc nửa đời còn lại của người cũ để đổi lấy một chân ái.”
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người cũ lâu ngày không gặp:
“Tôi cảm ơn .”
Từ hôm đó, ta liên tục gặp vận xui, thậm chí còn bị ngã què chân.
Còn tôi, xem mắt năm lần bảy lượt, ngạc nhiên thay, đối tượng đều là ta…
1
Bạn thân rằng cầu duyên ở chùa Kê Minh rất linh nghiệm.
Nếu không phải chân ái, cầu xong sẽ chia tay.
Ngày đầu năm mới, không chịu nổi áp lực bị người thân thúc giục kết hôn, tôi bị lôi đến chùa Kê Minh.
Giữa cái rét mùa đông, tôi khoác chiếc áo phao dày cộm, lóng ngóng quỳ trước điện, lẩm bẩm:
“Thần linh phù hộ, ban cho con một trai cao ráo, đẹp trai, giàu có, có thời gian, sức khỏe tốt, biết quan tâm. Con nguyện dùng hạnh phúc nửa đời còn lại của người cũ để đổi lấy.”
Khi tiếng chuông chùa ngân vang, một giọng lạnh lùng êm tai vang lên phía sau:
“Trương Tuế Hòa, gấp gáp đến thế sao?”
2
Tôi quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người và thần đều phải giận dữ. Tim tôi khẽ run lên.
Đúng là xui tận mạng.
Không trang điểm trong kỳ nghỉ lễ mà lại chạm mặt người cũ đẹp trai nhất, cảm giác đó như thế nào?
Hà Ngôn mặc chiếc áo khoác cashmere cứng cáp, ung dung đứng trong tuyết. Ánh sáng phản chiếu từ tuyết phủ lên gương mặt , nổi bật vẻ dịu dàng và hoàn mỹ.
Bị chằm chằm với ánh mắt như như không, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, bật lại:
“Liên quan gì đến !”
Ánh mắt dừng lại trên sợi dây cầu duyên màu mè trên cổ tay tôi:
“Cô đã lấy nửa đời hạnh phúc của tôi ra đặt cược, xem có liên quan hay không?”
“Thưa , đây là lá xăm cầu duyên của .”
Nhân viên bên cạnh ngắt lời cuộc tranh cãi của chúng tôi, đưa cho tôi một lá xăm.
Tôi mở ra : Đại cát.
Vui sướng ra mặt, tôi cầm lá xăm phất qua trước mặt Hà Ngôn với vẻ thách thức.
Nhân viên lại hỏi Hà Ngôn:
“Thưa , muốn cầu tài hay cầu duyên?”
“Tài.”
Nụ trên môi biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và nghiêm túc như thường ngày.
Không hổ là bác sĩ ngoại khoa… dáng vẻ nghiêm nghị của luôn khiến người khác phải say mê.
Hà Ngôn nhếch môi, như thể nhận ra suy nghĩ trong đầu tôi:
“Trương tiểu thư, quản cho tốt đôi mắt của .”
Chết tiệt…
Tôi thấp hơn , ngước lên cãi vã khiến khí thế tự nhiên giảm đi vài phần.
Nín nhịn hồi lâu, tôi giống hệt một kẻ ngu ngốc, lắp bắp :
“Anh bác sĩ thì cầu tài gì?”
Đôi mắt đen của Hà Ngôn thẳng vào mặt tôi:
“Chia tay rồi, quản nhiều như thế gì?”
Tôi nghẹn lời.
Hà Ngôn cúi đầu lạy ba lạy, rút một lá xăm: Đại hung.
Tôi nhét tay vào túi áo, không nhịn bật ngay bên cạnh.
3
Thật ra, tôi và Hà Ngôn từng đến chùa Kê Minh trước đây.
Hôm đó, tôi ríu rít mô tả với nhân viên rất lâu, rằng muốn bạch đầu giai lão.
Kết quả, về nhà thì chia tay.
Ngày chia tay, tôi hét lên rằng muốn mười mấy người đàn ông.
Hà Ngôn bình tĩnh khoác áo phao lên người tôi, chỉ một câu:
“Trong mơ nhớ mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh.”
Nói xong, kéo vali rời đi, như thể mang theo toàn bộ vận đào hoa của tôi.
Nửa năm qua, đừng đến đàn ông, ngay cả một con ruồi đực cũng không thấy bóng dáng.
Hà Ngôn ở bệnh viện đúng là tâm điểm săn đón.
Dù sao thì bác sĩ ngoại khoa vừa đẹp trai, độc thân, lại sống chuẩn mực không dễ kiếm.
Thầy bói từng , ta vượng vận cho tôi, còn tôi lại khắc ta.
Kể từ khi ta rời đi, vận đào hoa của tôi cũng tụt dốc thê thảm…
Khi chúng tôi rời khỏi chùa Kê Minh, trời đã về chiều.
Trùng hợp thay, cả hai đều nhận tin nhắn về buổi họp lớp cấp ba.
Chúng tôi lại cùng học chung một lớp.
Tôi cầm điện thoại, giọng lớp trưởng vang lên từ loa ngoài:
“Nghe cậu với Hà Ngôn chia tay rồi? Vừa hay, tối nay tớ giới thiệu người cho cậu.”
Hà Ngôn lúc này đứng khoanh tay bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt dòng người qua lại.
Nghe thấy , ta khẩy một tiếng.
Lớp trưởng đột ngột ngập ngừng:
“Vừa rồi là…”
Hà Ngôn không thèm ngẩng đầu, hơi cúi xuống, mượn micro trên điện thoại tôi mà :
“Lớp trưởng, tôi là Hà Ngôn, tối nay không gặp không về.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi dập máy cái “rụp.”
Tôi đắc ý trêu chọc:
“Chùa Kê Minh cũng linh thật đấy, thấy sao, chồng cũ?”
Hà Ngôn liếc tôi một cái, không biểu cảm. Rất nhanh sau đó, điện thoại của ta vang lên.
“Hà Ngôn, em đến rồi, ở đâu?”
Một giọng nữ sao mà dịu dàng, êm tai!
Hà Ngôn bình thản trả lời:
“Anh đang ở cổng, em đi theo đường một chiều sẽ thấy .”
Rồi tôi trơ mắt một chiếc Lamborghini lướt qua dòng người, dừng ngay trước mặt không xa.
Một chị đeo kính râm, ngồi ở ghế lái chính, vẫy tay với Hà Ngôn:
“Anh , bên này.”
Hà Ngôn gật đầu lạnh nhạt:
“Anh đi trước.”
Tôi chết lặng.
Cùng là người từng chung chăn gối, tại sao Hà Ngôn lại ăn nên ra như thế chứ?
4
Nói không buồn là giả.
Chẳng những không cầu duyên, tôi còn ôm cục tức trong lòng.
Buổi tối, tôi đến buổi họp lớp như đã hẹn.
Vừa bước vào, mọi người đã ùa lại hóng hớt:
“Cậu với Hà Ngôn chia tay thật à? Bao giờ thì tái hợp?”
Tôi ủ rũ uống một ly rượu trái cây:
“Anh ta có rồi, các cậu đừng đồn bậy.”
Bạn thân thở dài:
“Với tính cách bốc đồng của cậu, không hợp ta đâu. Chia tay cũng tốt mà.”
Tôi nghĩ lại thời gian Hà Ngôn.
Lần nào cũng là tôi rắc rối, ta phải chạy theo dọn dẹp hậu quả.
Ở bên tôi, ta bị thương không ít.
Giờ ta có một dịu dàng, cũng là chuyện tốt.
Khi Hà Ngôn xuất hiện, cả lớp như bị chấn .
Dù sao ta bây giờ cũng là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nổi tiếng trong tỉnh.
Tuổi còn trẻ mà đã ngồi ở vị trí chuyên gia, đặt lịch khám với ta khó như lên trời.
Hà Ngôn đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp phòng.
Khi đến tôi, ta gật đầu chào xã giao:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Vài rú lên phấn khích, thi nhau muốn giới thiệu người cho ta.
Hà Ngôn đầy ẩn ý:
“Tôi không vội, cứ chăm sóc trước cho—”
Ánh mắt ta lướt qua tôi:
“—người đang vội hơn.”
Cả nhóm bắt đầu ồn ào trêu chọc.
Tên “đại ca” thời cấp ba của lớp tôi, Thẩm Tùng, tôi đầy ác ý:
“Tuế Hòa vội thế à? Vậy đến với tôi đi, tôi cũng đang vội đây!”
Sắc mặt Hà Ngôn khựng lại, kéo ghế ngồi xuống giữa tôi và Thẩm Tùng.
“Cha cậu đang ốm đấy, còn có thời gian tán tỉnh à?”
Thẩm Tùng bất giác rùng mình, lập tức lấy lòng:
“Hà bác sĩ, bệnh của cha tôi, nhờ để tâm giúp.”
Hà Ngôn mỉm nhàn nhạt, giọng điệu chẳng rõ ý tứ:
“Tự nhiên.”
Trong buổi họp, Hà Ngôn trò chuyện vui vẻ với mọi người, buổi họp lớp suýt nữa thành buổi tư vấn bệnh lý.
Các nữ vây quanh , hỏi không ngừng nghỉ.
Khi đến lượt tôi, tôi lúng túng, chẳng câu nào.
Cuối cùng, tôi uống hơi quá chén, có chút choáng váng.
Lấy cớ đi vệ sinh, tôi trốn ra ngoài.
Tôi định đợi buổi họp kết thúc rồi mới quay lại.
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, một cánh tay bất ngờ nắm lấy tôi, kéo thẳng vào nhà vệ sinh nam.
“Trương Tuế Hòa, tối nay theo tôi về nhé?”
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tùng đã xuất hiện.
Hắn uống say, chặn tôi trong nhà vệ sinh, ánh mắt đầy tham lam chằm chằm vào tôi.
Tay hắn gần như chạm đến eo tôi.
Tôi hoảng sợ, cố gắng đẩy hắn ra:
“Không cần, cảm ơn.”
“Giả vờ cái gì! Vừa nãy tôi thấy ánh mắt Hà Ngôn, vẫn còn thích ta chứ gì? Đáng tiếc, ta không thích nữa rồi.”
Tôi vùng vẫy, sức tôi không thể địch lại lực kéo của hắn. Khi hắn sắp lôi tôi vào trong buồng vệ sinh, tôi hét lên:
“AAAA! Thả tôi ra!”
Rầm!
Cánh cửa sắp đóng lại bỗng bị ai đó giữ chặt từ bên ngoài.
Một bàn tay túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi ra khỏi tay Thẩm Tùng.
Hà Ngôn cao lớn xuất hiện ở cửa, dù ngược sáng, tôi vẫn cảm nhận luồng khí lạnh toát ra từ người .
Động tác của Thẩm Tùng cứng đờ.
“Hà… Hà bác sĩ… Anh… định gì?”
Hà Ngôn khẽ , từ tốn xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Thẩm Tùng, dễ dàng túm lấy cổ áo hắn, giọng xen lẫn men say:
“Cô ấy là người cậu có thể vào sao?”
Thẩm Tùng sững sờ, mặt mày tái mét:
“Xin lỗi, tôi… tôi đi ngay…”
Hắn hất mạnh tôi ra, cuống cuồng bỏ chạy.
Đầu tôi đập vào gương, choáng váng.
Nước từ vòi bị va trúng phun ra, ướt hết người tôi.
Trước khi ngã hẳn, Hà Ngôn đã kịp đỡ lấy tôi.
Bạn thấy sao?