Nhưng thật ra tim tôi lúc ấy đập thình thịch.
Một người xuất sắc như Phó Dịch, lại còn thường xuyên ở cạnh tôi.
Tuy ngoài những lúc tham gia hoạt thì hai đứa rất ít khi trò chuyện riêng,
Nhưng tôi sớm đã lén thầm thích rồi.
Nghĩ đến những tin đồn trong trường, rõ ràng đến mức tưởng thật.
Mặt tôi đỏ bừng.
Còn âm thầm hạ quyết tâm—phải “cưa đổ” ấy mới .
Không ngờ Phó Dịch lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Anh huỷ hết mọi hoạt và chương trình chung với tôi.
Rất nhanh sau đó có tin đồn—nhà định sắp xếp hôn sự.
Đối tượng, tôi cũng từng gặp—chính là nữ thần khoa mỹ thuật: Thẩm Uyển.
Tôi nghĩ, chắc muốn tránh điều tiếng.
Thế là mối đầu thuở học trò ấy… cứ thế trôi vào quên lãng.
Không ngờ , sau này lại trở thành ông chủ của tôi.
Ban đầu tôi còn tim đập chân run, tưởng đâu vận may đến rồi.
Không ngờ Thẩm Uyển trở thành minh tinh nổi tiếng,
Còn hay đến công ty, đóng cửa trong phòng với Phó Dịch, không biết gì bên trong.
Lần tái ngộ giữa tôi và Phó Dịch,
Trùng hợp, Thẩm Uyển cũng có mặt.
Trưởng phòng nhân sự tươi:
“Tiểu Lâm và Tổng Phó học cùng trường à? Biết nhau từ trước à?”
Tôi sang Thẩm Uyển.
Rồi lại Phó Dịch—gương mặt hơi căng thẳng.
Cái đầu lanh lợi của tôi lập tức hoạt :
“Không quen.
Hoàn toàn không thân.
Tôi chẳng có chút ấn tượng nào với Tổng Phó cả.”
Tôi mỉm .
Cố nhấn mạnh hai chữ “chút nào”.
…
Ngay giây sau đó, Phó Dịch đột nhiên nghiêng người sát lại.
Cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi.
Ánh mắt cháy bỏng, hơi thở ấm nóng phả lên má tôi.
Không gian kín mít trong xe lập tức trở nên nóng rực.
Tôi ngẩng đầu, suýt chút nữa thì môi chạm môi.
“Anh… …”
Tôi lắp bắp.
Phó Dịch tôi thật lâu, giọng khàn khàn đầy ẩn ý:
“Anh tập gym đều đặn, hắn còn giỏi hơn à?”
5
Đây chính là cái gọi là lòng hiếu thắng bất chợt của đàn ông sao?
Tôi cảm nhận đôi chân dài của Phó Dịch đang khẽ cử , vô bao vây lấy tôi.
Tôi căng thẳng muốn chết.
Chỉ có thể ngây ngốc đáp lại:
“Về dáng người thì chắc không bằng .
Nhưng… ấy có kinh nghiệm mà.”
Dù sao Đoạn Hoài Xuyên cũng xuất thân từ dòng họ nghề y nhiều đời bên nhà mẹ, có kinh nghiệm là chuyện bình thường.
Không biết có phải ảo giác của tôi không—
Tôi lại thấy vành mắt Phó Dịch hơi đỏ.
Anh từ từ tiến lại gần tôi hơn.
Yết hầu khẽ chuyển .
Giây sau— cúi xuống, môi trực tiếp áp tới!
Không không không…
Anh định gì đấy?!
Tôi còn chưa kịp đẩy ra, đã lướt qua má tôi, rồi… cắn nhẹ lên vành tai!
Toàn thân tôi như có điện chạy dọc sống lưng.
“Phó Dịch!”
Chỉ vì tôi tự ý nghỉ ba tiếng đồng hồ, mà trừng tôi bằng kiểu nhục nhã thế này á?!
Tôi giận dữ :
“Phản ứng sinh lý thì tôi kiểm soát kiểu gì ? Nếu không chịu nổi thì tôi đâu nhắn cho gì!
Với lại tôi đã nhắn ngay từ đầu rồi nhé, ai bảo không trả lời liền cơ!”
Tôi sờ lên cánh tay nổi đầy da gà.
Chẳng qua là mỗi tháng lương cao tận ba mươi hai triệu, cộng thêm mỗi lần công tác với Phó Dịch đều xài túi hiệu không hết thôi mà!
Loại nhục nhã này… ai chịu nổi!
Tôi cứ tưởng sẽ đuổi tôi xuống xe.
Không ngờ Phó Dịch lại “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp:
“Lần sau sẽ ý.”
Rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi:
“Xuống xe đi.
Lần này đi công tác ở phòng tổng thống.
Em không đi đâu hết, ở ngay phòng kế bên .”
Tôi mắt sáng lấp lánh:
“Em ở phòng tiêu chuẩn là rồi.
Phòng tổng thống có quy đổi ra tiền mặt không?”
Phó Dịch liếc tôi một cái, thản nhiên đáp:
“Không.”
Một lúc sau, như thể đã tự thuyết phục bản thân xong,
Phó Dịch nghiến răng:
“Thêm năm triệu phụ cấp công tác.”
Tôi lập tức rút ra tờ lịch trình dài như sớ viết riêng cho Phó Dịch.
“Phó tổng, sáng mai muốn bánh kẹp trứng cuộn tương ớt kèm một gói hay hai gói snack cay?”
“Cúc áo thích cài theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều?”
…
Nhục nhã gì chứ?
Tổng tài tức nghiến răng thì sao?
Thì sao nào?!
Bạn thấy sao?