“Anh ra ngoài rồi, em ở đâu?”
Tôi chằm chằm vào 32 cuộc gọi nhỡ từ Phó Dịch, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Tay run run, đầu óc rối tung, chưa kịp nghĩ phải gì thì—
Chuông điện thoại lại vang lên.
“Lâm Lộc, em còn biết bắt máy à.
Gửi số phòng.”
Tôi nuốt khan.
Aaaa…
Nói cho cùng thì tôi đã tự ý nghỉ việc ba tiếng mà không báo ta.
Trong khi tôi là trợ lý riêng duy nhất của ta…
Chẳng lẽ ta muốn tới tận nơi chất vấn tôi?
Thấy tôi không trả lời, Phó Dịch hạ giọng, giọng trầm thấp đầy đe doạ:
“Sao?
Em muốn để ngồi mãi trong xe đợi em đấy à?”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Lặng lẽ nhỏ với Đoạn Hoài Xuyên:
“Anh về trước đi, lát nữa em tìm sau.”
Tôi chắp tay ra hiệu.
Đoạn Hoài Xuyên mặt không cảm , bấm bấm màn hình.
Không cần đoán, chắc chắn là đang nhắn cho mẹ tôi.
Không còn cách nào khác.
Tôi phải giữ lấy nhà tài trợ của mình trước.
“Em đang chuyện với ai đấy?
Chỗ em còn có người khác?”
“À… Anh Phó à…”
Tôi hắng giọng, nâng cao giọng :
“Em khoẻ rồi!
Không phải đi công tác sao?
Em đến ngay đây!”
Tôi gượng.
Mấy giây sau là một khoảng lặng.
Giọng Phó Dịch vang lên khàn khàn, mang chút ngỡ ngàng khó tin:
“Em… em khoẻ rồi á?”
Tôi ngẩn người.
Là đang móc mỉa tôi đó hả?
Tôi đành gượng gạo phụ họa rồi vội vã đi tìm .
Không ngờ, vừa gặp mặt, Phó Dịch chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của tôi, tức đến nỗi không thốt ra lời nào.
3
Trên đường chạy tới, tôi vừa đi vừa suy nghĩ.
Phó Dịch là kiểu người cuồng công việc, chắc chắn ghét nhất là người đi khi đang bệnh.
Trước đây, Tiểu Lý – trợ lý da ngăm – từng xin tổng trợ lý.
Ngay tại chỗ, Phó Dịch thẳng thừng từ chối chỉ vì… mặt cậu ta đầy mụn trứng cá.
Tôi ôm tập hồ sơ, ta đầy nghi hoặc, thì nghiêm nghị :
“Mặt đầy mụn là dấu hiệu nội tiết rối loạn, sau này kiểu gì cũng hay phải vào viện.
Đến lúc đó, ai hết đống công việc này?”
Từ đó tôi hiểu: chắc chắn là do tôi bị sốt ngay thời điểm quan trọng của dự án nên khiến ta không hài lòng.
Thế là tôi giật miếng dán hạ sốt ra một cách dứt khoát.
Lên xe.
“Cô khỏi rồi à?”
Phó Dịch liếc qua mắt kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại.
Anh chăm vào hai gò má đang ửng đỏ vì sốt của tôi:
“Cô thực sự tìm người khác rồi?”
Tôi mù mờ.
Bị tôi chọc tức đến ngu người rồi hả?
Tất nhiên là tôi tìm người rồi!
Không tìm thì ai hiểu bệnh cũ của tôi mà mang thuốc tới?
Tôi đồng hồ, tươi:
“Đã ba tiếng trôi qua rồi, tôi đảm bảo là khỏi hẳn rồi.”
Tôi không hề thấy gương mặt đang tối sầm lại.
Còn hớn hở giơ điện thoại khoe tin nhắn của Đoạn Hoài Xuyên mới gửi:
“Nhớ đến gặp tôi tối nay.”
Tôi vẫy vẫy trước mặt Phó Dịch:
“Anh ấy vừa tới xong, đảm bảo thuốc đâu khỏi đấy.
Không lây…”
Cho đâu.
Chưa hết câu.
“Lái xe.”
Phó Dịch lạnh lùng ngắt lời tôi.
Ánh mắt lướt qua chiếc chân váy bút chì lệch hẳn sang một bên của tôi, mặt càng đen như mực.
Tôi đành chỉnh sơ lại váy vóc, ép bản thân tỉnh táo, quay về trạng thái việc.
Dọc đường đi, Phó Dịch mặt lạnh như tiền, chỉ ném lại một câu:
“Chỉnh lại tư thế ngồi.”
Không thèm với tôi thêm một lời.
Gì mà dữ chứ.
Tôi sốt tới mức muốn ngất, mới ngủ ba tiếng, váy bị xô một chút thì có gì to tát?
Trời dần tối.
Tôi ngẩn ngơ gương mặt nghiêng đầy khí chất của Phó Dịch.
Năm tôi mười tám tuổi, trong lớp học, tôi cũng từng như thế này—
Lặng lẽ ngắm bóng nghiêng của mà ngẩn người.
4
Chỉ là hồi đó, ấy vẫn còn là một nam sinh sáng sủa trong chiếc sơ mi trắng.
Còn tôi chưa phải trâu ngựa công sở.
Tôi là hoa khôi xinh đẹp của trường.
Cũng là nữ chính trong cặp đôi CP cả lớp “đẩy thuyền” nhiều nhất với Phó Dịch.
Trong cuộc sống học hành khô khan, học ai nấy cũng tự ghép đôi trai xinh đẹp với nhau.
Tôi và Phó Dịch vì thế mà thường xuyên bị sắp xếp tham gia các hoạt chung.
Thời gian trôi qua dần dần bắt đầu có tin đồn chúng tôi đã thành đôi.
Thậm chí có người tận mắt thấy Phó Dịch cầm thư đứng dưới lầu tỏ với tôi.
Khi Đoạn Hoài Xuyên mang lệnh từ mẹ tôi tới hỏi chuyện,
Tôi chống nạnh, nghiêm trang phủ nhận:
“Sao có thể chứ?
Toàn là tin đồn nhảm!
Tôi và Phó Dịch chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần thôi!”
Bạn thấy sao?