Tin Nhắn Nhầm Tạo [...] – Chương 2

Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh “sặc máu mũi” vừa nãy, hoàn toàn không nghe rõ Chu Tư Kinh đang cái gì nhảm nhí bên kia.

Nhưng giọng điệu thiếu kiên nhẫn của ta thì lại dễ dàng chọc giận tôi.

“Đêm hôm không ngủ, gọi điện đến để xin chửi à?”

Đầu dây bên kia im bặt vài giây, rồi vang lên một giọng nữ:

“Tư Kinh, chẳng phải em đã bảo hãy thành thật xin lỗi Uyên Uyên sao?”

“Tuy em rất thích chiếc xe đua đó, rất muốn cùng tham gia cuộc thi, em biết mình chỉ là một từ nông thôn ra thành phố, không thể giống như các sinh ra đã ngậm thìa vàng, có mọi thứ dễ dàng như .”

“Em cũng không xứng người dẫn đường cho .”

Giọng vội vàng của Chu Tư Kinh vang lên gần như ngay lập tức:

“Tiểu Chỉ, em lúc nào cũng nghĩ cho người khác, lúc nào cũng thiệt thòi về mình.”

“Chiếc xe đó vốn dĩ là ý tưởng cải tiến của . Còn Hứa Uyên chẳng qua chỉ đang hưởng lợi từ .”

“Cho ta cơ hội thi đấu với chỉ là vì không muốn bị người ta là ức hiếp phụ nữ.”

“Ngoan, chỉ cần là thứ em muốn, đều sẽ cho em.”

Hai người cứ thế cảm qua lại, chỉ thiếu điều tuyên bố nồng cháy ngay trên điện thoại của tôi.

Ánh mắt tôi dừng lại nơi trung tâm của tủ trưng bày — mô hình chiếc xe đua mà Chu Tư Kinh đã từng tặng cho tôi.

Đó là món quà năm tôi mười tám tuổi — chiếc xe đua mô hình do Chu Tư Kính tự tay thiết kế và lắp ráp.

Khi đó, ánh mắt ấy tôi vẫn còn long lanh như ánh sao mang theo ý ngọt ngào.

Anh ấy :

“Hứa Uyên, biết em rất muốn trở thành một tay đua giỏi.

Yên tâm, chỉ cần là điều em muốn, đều sẽ cho em.”

Gương mặt thiếu niên khi ấy còn non nớt, giọng điệu lại chân thành đến mức khiến trái tim tuổi mới lớn của tôi bị đánh trúng một phát.

Sau này, giữa những lời ngon ngọt của Chu Tư Kính,

Giấc mơ trở thành tay đua của tôi dần bị thay thế bằng việc người dẫn đường của .

Cho đến khi nghèo nhà họ Chu tài trợ — Trần Chỉ — kết thúc ba năm trao đổi,

Tại bữa tiệc đón ta về do Chu Tư Kính tổ chức, tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa ta và nhóm .

“Anh Chu à, diễn ba năm trời rồi, chẳng lẽ thật sự lòng với thanh mai của mình sao?”

“Còn nâng cấp xe cho ấy, rồi còn định dẫn ấy đi thi giải rally ở đường đua Bắc Nurburgring sau nửa tháng nữa?”

Chu Tư Kính tay khoác hờ vai Trần Chỉ, phả ra một vòng khói thuốc:

“Chỉ là món đồ chơi để thời gian thôi. Chiếc xe đó Tiểu Chỉ nhà mình rất thích, tôi quyết định dẫn ấy đi thi.”

Một người đứng về phía tôi liền phản bác:

“Tôi nhớ cái xe đó là do Hứa Uyên đưa ra bản thiết kế cơ mà, sao công lao lại bị giành hết rồi?”

Vừa dứt câu, cả căn phòng chợt yên lặng vài giây.

Chu Tư Kính nhíu mày khó chịu:

“Cho dù là Hứa Uyên đưa ra thì đã sao? Vì tôi, ấy còn có thể từ bỏ ước mơ tay đua, chuyện nhỏ thế này ấy chắc chắn sẽ không để tâm đâu.”

Nói xong, cả đám người trong phòng lập tức rộ lên, kẻ tung người hứng nịnh nọt không ngừng.

Tôi thật sự không thể nghe thêm nữa, đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Chu Tư Kính, túm cổ áo ta, gằn từng chữ:

“Đồ cặn bã! Đua một trận đi, ai thắng thì xe thuộc về người đó!”

Chu Tư Kính ngạo mạn,

Dùng bản thiết kế của tôi để đi tán ,

Tôi sẽ khiến ta biết, đụng vào tôi chính là đụng phải sắt đá!

6

“Hứa Uyên, em nghe thấy hết rồi đấy.”

“Anh cũng không muốn em khó xử, dù gì không có người dẫn đường thì tay đua cũng không hoàn thành bài thi.”

“Chỉ cần em đưa chiếc xe này cho , đợi và Tiểu Chỉ đoạt chức vô địch xong, có thể cho em mượn tấm hình có chữ ký tay của thần S để đăng Facebook cho vui.”

Tôi không nhịn mà bật .

Đúng là hiệu ứng “ đầu” khiến người ta bị che mờ đầu óc ghê thật.

Hồi đó sao tôi không nhận ra Chu Tư Kính là một tên thiếu gia não ngắn thế này nhỉ?

Tôi bước đến tủ trưng bày, cầm chiếc mô hình xe đua lên ngắm nghía:

“Vậy thì cảm ơn trước nhé, chỉ là… không biết có còn cơ hội giành chức vô địch nữa không.”

“Em gì?”

“Vì không có em, chắc chắn không thể thắng .”

Tôi dám chắc là vì tôi và Chu Tư Kính đã luyện tập ăn ý suốt hai năm, từng cùng nhau tham gia vô số giải đấu trong nước.

Ai ai cũng chúng tôi là thanh mai trúc mã, là cặp đôi trời sinh trên đường đua.

Vậy mà ta lại chọn đổi người, tìm một người chưa từng đào tạo chuyên môn đồng hành trong cuộc thi quốc tế sắp tới.

Thật sự tưởng mình là thiên tài đua xe như dân mạng vẫn tung hô sao?

Chu Tư Kính bật lạnh, giọng mỉa mai vang lên từ loa:

“Em nghĩ chỉ vì tìm một cái gọi là ‘cao thủ dẫn đường’ thì có thể thắng à?”

Làm sao ta biết tôi đã mời cao thủ?

Không để tôi suy nghĩ thêm, Chu Tư Kính liền cho đáp án:

“Hứa Uyên, em vẫn ngây thơ như xưa.”

“Sao không thử lấy ID của cái ‘cao thủ’ đó trên diễn đàn M nọ mà tra trên Âm Phù xem?”

“Xem thử xác minh tên thật là ai đi?”

Nghe , tôi lập tức mở diễn đàn M nọ, sao chép ID rồi chuyển sang Âm Phù để tra cứu.

Khi ba chữ Chu Tư Kính hiện rõ trước mắt, bức tường phòng bị tôi vất vả dựng lên trong lòng dần dần sụp đổ.

Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Chu Tư Kính đúng lúc lên tiếng châm chọc:

“Cảm ơn em nhé, lại giúp sửa thêm một bản lộ trình nữa.”

“Hứa Uyên, đã cho em cơ hội từ bỏ rồi, tiếc là em không biết nắm lấy.”

“Ngày kia, gặp nhau trên đường đua Mãng Thôn.”

Dứt lời, ta dập máy.

Chỉ còn mình tôi ngơ ngác chằm chằm vào trang chủ, tâm trạng hỗn loạn.

Về Chu Tư Kính, tôi từng thật lòng tin tưởng ấy.

Tôi từng nghĩ, cho dù giữa chúng tôi không có , thì vẫn có thể là cộng sự ăn ý cả đời.

Bởi vì, trong các đội đua nam nữ, chỉ có mới có thể đi đường dài.

Anh ấy đua xe, tôi cũng thế.

Nhưng việc tìm một người đồng hành cùng tần số và ăn ý đâu phải dễ dàng gì.

, dù bận rộn với luyện tập hàng ngày, tôi vẫn dành thời gian học thêm nghiệp vụ dẫn đường.

Chỉ vì muốn chúng tôi có thể cùng nhau đứng trên bục vinh quang cao nhất, giành lấy danh hiệu rực rỡ nhất.

Nhưng tôi không ngờ, tất cả những gì Chu Tư Kính … chỉ là đang lừa dối tôi.

Anh ta ai, tôi thật sự không quan tâm.

Điều duy nhất quan trọng là — ta không phép hủy niềm đam mê của tôi, cũng không chà đạp lên ước mơ của tôi.

Tôi khổ, vừa ném chiếc xe mô hình trong tay vào thùng rác, thì sau lưng liền cảm nhận một cơ thể nóng rực dán lên.

Thẩm Chu Xuyên chẳng chút ngần ngại ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng trầm thấp thì thầm bên tai:

“Muốn thấy ta thua không?”

Hơi thở của ấy phả lên cổ tôi, ngưa ngứa và tê tê.

Tôi khẽ co cổ lại theo phản xạ.

“Anh chưa từng đua xe, không hiểu tầm quan trọng của người dẫn đường.”

Thẩm Chu Xuyên xoay tôi lại, đôi mắt đen nhánh chằm chằm không rời:

“Anh trai tôi họ Thẩm, đang ở Mỹ, cũng là tay đua.”

“Mỗi lần ra nước ngoài, đều là đi thi đấu.”

“Học trò chính tay thần S huấn luyện, đã đủ tư cách ‘đôi mắt’ của em chưa?”

7

Thẩm Chu Xuyên không hề khoác lác.

Học trò của tay đua hàng đầu thế giới như thần S, đúng là có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh.

Chỉ chưa đến một tiếng, ấy đã viết xong bản lộ trình mới.

Chi tiết hơn, chính xác hơn bản tôi từng sửa cho Chu Tư Kính.

Ngay cả trong buổi tập phối hợp ngày hôm sau, chúng tôi cũng chỉ mất chưa đến nửa ngày để trở nên ăn ý vượt ngoài mong đợi.

Đúng là ứng với câu:

“Khi đúng người đến, con đường phía trước sẽ bằng phẳng.”

Trong thời gian đó, tôi cũng lướt thấy Trần Chỉ đăng một bài trên trang cá nhân.

Bức ảnh là ta ngồi ở ghế phụ cầm bản lộ trình, bên cạnh là góc nghiêng gương mặt đầy tự tin của Chu Tư Kính.

Chú thích:“Vị trí tôi ngồi, là đôi mắt của ấy.”

Phía dưới, đám của Chu Tư Kính thi nhau bình luận tâng bốc:

【Chị dâu xinh quá, Kính đúng là có phúc.】

【Ai bảo chị dâu không , tôi thấy chị ấy thôi đã thấy chuyên nghiệp rồi.】

【Hứa Uyên lấy gì để thắng đây?】

【Trừ khi ta mời thần tượng của Kính về dẫn đường, hoặc chính là học trò của thần S – tay đua trẻ đang nổi tiếng quốc tế kia.】

【Ơ mà tay đua đó và thần S đều không tra ra hình ảnh trên mạng mà? Tôi đặt cược Hứa Uyên chắc chắn thua.】

【Tôi cũng cược Hứa Uyên thua…】

Nhìn những bình luận cứ liên tục cập nhật, tôi vừa định tắt điện thoại thì giọng của Thẩm Chu Xuyên vang lên sau lưng:

“Chúng nó lấy em ra để cá cược, sao chính chủ lại không nhân cơ hội kiếm ít tiền tiêu vặt chứ?”

Tôi lắc đầu.

Mặc dù hôm nay tôi và Thẩm Chu Xuyên luyện tập rất ăn ý, kết quả cũng cực kỳ khả quan.

Nhưng chẳng ai dám chắc, liệu ngày mai có thuận lợi như hôm nay hay không.

Thẩm Chu Xuyên thấy sự do dự trong ánh mắt tôi, liền nửa quỳ bên cạnh, gương mặt nghiêm túc:

“Xe đua chỉ cần đạp ga là so tốc độ.”

“Trước khi vào trận, phải cho đối thủ đủ hy vọng chiến thắng, như thế họ mới thật sự cảm nhận tuyệt vọng khi thua cuộc.”

“Anh tin em. Và cũng tin mình có thể cùng em giành vinh quang mà em luôn khao khát nhất.”

“Không chỉ lần này.” Mà là tất cả những lần sau này.

Câu cuối cùng, ấy không ra, tôi cảm nhận .

Chén “canh gà” này thật sự khiến tôi tiếp thêm dũng khí, liền chụp lại những bình luận đang ép tôi thua cuộc và đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân:

“Chuẩn bị sẵn tiền đi, tôi không nhận tiền mặt.”

Tối đó, sau khi chúc Thẩm Chu Xuyên ngủ ngon, tôi theo thói quen lướt một vòng bè.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...