17
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, mùi thơm ngát lan tỏa, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã bao lâu, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngẩng lên thì thấy Hoắc Cẩm Thần đang đứng dựa vào cửa phòng tắm.
Vai rộng, eo thon, chân dài, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi hiện rõ lờ mờ, áo vest vắt hờ trên vai.
Không phải chứ?! Sao ấy vào ?
Hoắc Cẩm Thần bước nhanh đến trước mặt tôi:
“Em có muốn giải thích cho nghe không?”
Tim tôi chợt trở nên căng thẳng, chìm người sâu xuống nước hơn nữa:
“Giải thích gì chứ, muốn xem thì xem thôi! Anh… … ra ngoài đi!”
Khuôn mặt đầy vẻ phóng túng của dần dần tiến gần:
“Muốn xem thì cứ xem, đến khi vợ chồng con cái ly tán thì em mới vừa lòng sao?”
“Anh không biết xấu hổ à! Đâu ra vợ chồng, đâu ra con cái?”
Hoắc Cẩm Thần đột nhiên nghiêm túc :
“Hạ Tình, cho em một cơ hội giải thích, nếu không không ngại cởi đồ và đấu với em trong bồn tắm đâu.”
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, tên Hoắc “chó già” này đúng là có khả năng chọc người khác phát điên mà không hề áy náy!
“Anh ra ngoài đi!!! Để em mặc đồ trước!”
Hoắc Cẩm Thần khẩy một tiếng, ánh lướt qua ở vùng ngực của tôi một cái rồi cầm áo vest bước ra.
18
Sau khi tôi chuẩn bị xong bước ra ngoài thì thấy đang ngồi thoải mái trên ghế sofa, trông như thể đây là nhà của mình.
“Lại đây!”
Tôi liếc đầy bất mãn.
Hoắc Cẩm Thần đứng lên, ôm tôi vào lòng:
“Em lại giận dỗi chuyện gì nữa, hả?”
Tôi một cái:
“Khai thật đi, Lâm Vãn Vãn là gì của ?”
Anh nheo mắt tôi một lúc rồi khẳng định:
“Chắc chắn là do quân sư đầu chó Đoạn Mỹ Tĩnh!”
“Anh đừng có lảng tránh! Muốn không ai biết thì đừng có !”
Tên đàn ông kia nhếch môi :
“Em đang ghen đấy à~”
“Ghen cái đầu ! Đàn ông không biết giữ mình thì chỉ là rau cải héo thôi!”
“Đừng giận nữa mà~ Lâm Vãn Vãn với từng có hôn ước từ nhỏ, đó chỉ là chuyện cũ xưa lắm rồi, không có cảm giác gì với ấy. Hôm nay là buổi tụ tập cũ, gọi em đi thì em lại chê mệt, giờ lại đổ lỗi cho , oan cho không?”
Tôi tức đến muốn :
“Tất nhiên là tại ! Tại hết! Ai bảo đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt~”
“Ai mà trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Chồng em rất giữ đức hạnh đấy, ngoan nào~ đừng đậy, để ôm cái nào.”
Cả không gian đầy hương thơm sau khi tắm, Hoắc Cẩm Thần vùi đầu vào cổ tôi, hít sâu một hơi, khiến tai tôi ngứa ngáy.
Tôi lí nhí lẩm bẩm:
“Ai là vợ chứ?”
“Là em!”
“Đồ lưu manh~”
“Nói nữa là sẽ cắn nát môi em đấy!”
“…”
19
“Em , tối nay để ở lại nhé~”
“Hả?! Không !”
“Muộn rồi mà~ bận dỗ bà xã nên còn chưa kịp xem dự báo thời tiết, ngoài kia đang mưa to đấy~ Đường ngập hết rồi, nhỡ xe bị chìm trong nước thì sao đây~”
Đúng là một tên “trà xanh” già đời!!!
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời mưa to sấm chớp đì đùng, lòng tôi cũng có chút không đành.
Giả vờ khó chịu, tôi :
“Đi tắm đi, người toàn mùi khói thuốc và rượu, hôi chết đi ~”
“Tuân lệnh!”
Hoắc Cẩm Thần tắm nhanh như vũ bão, chỉ chốc lát sau đã quấn khăn tắm bước ra.
Đây là lần thứ hai tôi thấy cơ bụng như tấm ván giặt của .
Dù tôi cứng rắn dời mắt đi, dường như vẫn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi.
Anh vén chăn lên, ngồi xuống cạnh tôi, rồi nhích cái đầu lông xù về phía tôi.
“Vợ à~”
“Cái đó phải để chồng em gọi, chỉ là trai, xin giữ khoảng cách.”
“Chậc, giỏi nhỉ!”
Rồi chẳng thèm giữ lễ nghĩa mà bắt đầu cù tôi. Sức lực giữa nam và nữ vốn dĩ chênh lệch, tôi chỉ đành chịu trận.
Sau khi yên tĩnh lại, tên Hoắc “chó già” không kiềm chế bàn tay mình, ngón tay lướt trên dây thắt lưng của áo choàng tắm.
Anh ghé sát bên tai tôi, thì thầm dụ dỗ:
“A Tình, có không~”
20
Trong đôi mắt sắc sảo của là dâng trào cuồn cuộn.
Trong phút chốc, tôi như thấy lại hình ảnh người đàn ông sáng chói trên bục diễn thuyết, Hoắc Cẩm Thần, nhà lãnh đạo đầy uy phong.
Tôi thấy từng lén đưa tôi đến bệnh viện vào giữa đêm.
Thấy từ chối các buổi tiệc xã giao để dành thời gian giải đáp thắc mắc cho tôi.
Thấy tỉ mỉ sắp xếp từng dịp lễ, bù đắp cho những thiếu sót trong tuổi thơ của tôi.
Thấy che chở tôi khỏi những lời cợt ác ý trên bàn tiệc.
Thấy trở về từ chuyến công tác nước ngoài, phong trần mệt mỏi, chỉ để gặp tôi.
Thấy bận rộn suốt nửa tháng vẫn cố gắng dành thời gian giúp tôi định hướng sự nghiệp, dẫn dắt tôi vươn lên.
Những ký ức ấy từng khung hình lần lượt hiện ra trong đầu, nước mắt bất giác tràn ngập khóe mắt.
Hoắc Cẩm Thần hoảng hốt ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng, an ủi tôi như dỗ một đứa trẻ.
“Được rồi, rồi, sẽ không hỏi nữa.”
Lồng ngực truyền đến nhịp tim mạnh mẽ. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy rất nhớ , dù đang ở ngay bên cạnh.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên và hôn lên mắt . Hoắc Cẩm Thần ngẩn ra vài giây rồi chủ hôn lại tôi, tác có phần mãnh liệt.
Anh như thế này khiến tôi hơi sợ, run rẩy hỏi:
“Anh định gì thế?!”
“Tất nhiên là em rồi!!!”
Những cử chỉ dịu dàng pha lẫn với chút mãnh liệt, ấm áp mà đầy khống chế.
Anh nắm tay tôi đặt lên ngực .
Cuối cùng, từng chút một, lấp đầy trái tim tôi.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu mới kết thúc, chỉ có thể rằng Hoắc “chó già” thật dẻo dai và tám múi cơ bụng đó hoàn toàn xứng đáng với lời đồn!
21
Ngày hôm sau, tôi mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc nổi nên ngủ đến tận gần mười giờ.
Hoắc Cẩm Thần đã ngồi trước máy tính xử lý công việc.
Tôi lười biếng trườn xuống giường, ôm lấy eo và nằm úp lên tấm lưng rộng của :
“Tổng Giám đốc Hoắc, hôm nay là thứ Bảy mà.”
Hoắc Cẩm Thần hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, tiếp tục xem tài liệu.
“Hoắc da mặt dày~ Anh dậy lúc mấy giờ ~”
“Ngứa da phải không? Chỉ sớm hơn em có bốn tiếng thôi.”
“Anh không mệt sao?”
Anh quay đầu lại, tôi với vẻ vừa trêu chọc vừa bất lực:
“Bị em ồn cả đêm, ngủ không yên, nghiến răng, mơ, rồi còn lăn qua lăn lại nữa.”
“Anh… … đúng là ‘qua cầu rút ván’! Giờ lại đi chê em rồi đúng không!”
Hoắc Cẩm Thần kéo tôi ngồi lên đùi, đôi tay dài bắt đầu nghịch ngợm:
“Em xem, qua cầu rút ván ở chỗ nào? Này… này này, chạy đi đâu thế?”
Sự thật chứng minh rằng, không bao giờ nên tranh cãi miệng lưỡi với Hoắc “chó già”!
22
Tĩnh Tĩnh gửi tôi một tin nhắn WeChat để hỏi về hình.
【Khủng hoảng đã giải quyết.】
【Tuyệt! Xem ra tôi vẫn vững vàng trên ngôi “mẹ vợ” số một! Hehehe~】
【…】
Trong vài tháng tiếp theo, Hoắc “chó già” mặt dày không biết xấu hổ thường xuyên lui tới nhà tôi. Miệng thì là để “chỉ dẫn công việc” cho tôi, mà…
Công việc gì mà phải lên giường để chỉ dẫn chứ!?
Tôi cảm giác mình như đã ký vào khế ước bán thân toàn phần cho Hoắc Cẩm Thần .
Ban ngày việc ở Thừa Phong, tối về nhà cũng không nghỉ ngơi.
Qua một thời gian, tôi cảm thấy người mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào.
Đồ tư bản ác độc!
Tối hôm đó, khi tôi tắm xong, nghe thấy Hoắc Cẩm Thần đang chuyện điện thoại:
“Cuộc họp đánh giá cứ định vào thứ Sáu tuần sau nhé, gửi thư mời cho tôi trước.”
“Ừ, đúng rồi! Cô bé ấy thông minh thì có thừa, còn thiếu kinh nghiệm, lần này trong buổi đánh giá, nhớ nhắc nhở thêm một chút.”
“Hai người đều hơi thiếu chín chắn, bình thường để ý thêm chút nhé, ừ.”
Anh vừa kết thúc cuộc gọi thì thấy tôi đang chằm chằm vào , liền búng tay trước mặt tôi.
“Hoắc Cẩm Thần~ ai là không chín chắn?”
“Là em và “thần báo tin” của em chứ còn ai!”
“Người vừa gọi là Lão Tạ à?”
“Chứ em nghĩ là ai?”
“Anh giám sát em sao? Khoan đã, Lão Tạ biết về quan hệ của chúng ta từ khi nào ?”
“Cô nhóc vô ơn, tất cả đều vì ai hả? Với lại, Lão Tạ đến giờ mà còn chưa nhận ra quan hệ của chúng ta thì ấy uổng phí bao năm đi rồi.”
Nghe xong, tôi xấu hổ đến chết đi , chỉ biết vùi đầu vào chăn, không biết sao mà đối mặt với Lão Tạ ở công ty nữa!!!
“Aaaa, ông già kia chắc còn tưởng em dựa vào đại gia! Danh tiếng của em bị hỏng hết rồi!!”
Bạn thấy sao?