Đây đã là lần thứ 5 tôi tỉnh lại rồi.
Lần này quay về trước kỳ nghỉ một ngày, cùng phòng của tôi ai cũng còn ở đây.
Nhìn mọi người đang háo hức thu dọn hành lý rồi bàn luận xem kỳ nghỉ này sẽ đi đâu, trong lòng tôi cảm thấy phức tạp vô cùng.
“Uây, Tiểu Diệp, kỳ nghỉ này cậu tính đi đâu đấy?” Đột nhiên Lưu San hỏi tôi.
Tôi có sức mà không lực đáp: “Dù sao thì ba mẹ tôi cũng bận bịu không rảnh quan tâm tôi sống hay ch.ết, chẳng thà ở lại ký túc xá, chứ về gì cho mệt.”
“Thế sao , mỗi mình cậu ở lại chán biết mấy, hay là cậu ra ngoài chơi với bọn tớ đi?” Triệu Na Na sang tôi .
Tôi quay sang Cổ Tầm dường như đang vờ như không nghe thấy gì rồi tôi liền khép lại đôi chân đang banh càng tứ tung, đáp: “Làm gì mà một mình chứ, kỳ nghỉ nào Cổ Tầm cũng ở lại ký túc xá mà, có cậu ấy sao tôi buồn chán .”
“Cậu ấy là do nhà quá nghèo, đến mức không mua nổi vé tàu, không ở lại ký túc xá để ăn chực điện nước thì đi đâu nữa cơ?” Lưu San châm chọc, sắc mặt khinh khỉnh quăng bộ đồ vào vali.
“Chứ còn gì nữa.” Triệu Na Na khẩy, “Trong thẻ của tụi mình còn nhiều tiền như thế, dễ gì cậu ta buông tha cho ? Một con nhà quê không tìm trai, ở lại ký túc xá cũng đáng lắm. Tiểu Diệp cậu xinh thế sao lại có thể giống con nhỏ này , mau mau thoát ế dẫn trai về ra mắt cho bọn tớ xem đi chớ, hahaha.”
“Là trời, cậu đừng nữa.” Tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn rồi, dù cho Cổ Tầm luôn tỏ vẻ chăm học bài, tôi thừa biết âm thanh của họ không nhỏ chút nào, bờ vai mong manh của Cổ Tầm đang nhẹ run lên, chứng tỏ là cậu ấy vẫn luôn nghe rỏ hết từng chữ một.
Nhưng tôi lại có thể gì nữa đây, chỉ đành đợi hai con mắm đó ra ngoài ăn cơm mới cầm bịch bánh đem qua cho cậu ấy bớt giận, khó khăn lắm Cổ Tầm mới tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ .
“Bọn họ chuyện luôn khó nghe đấy, không chỉ mỗi cậu đâu, nên cậu đừng để bụng nha.”
Cổ Tầm ậm ừ đáp: “Tớ biết, tớ xuất thân từ nông thôn, ngay từ đầu bọn họ đã xem thường tớ rồi.”
Cậu ấy cầm bịch bánh rồi quay đầu đi, tôi thấy bờ vai đó bắt đầu run lên bần bật.
Cũng đúng, kể từ đêm đầu tiên khi Cổ Tầm lấy ra một tuýp kem dưỡng da rẻ tiền, nụ trên môi của Triệu Na Na và Lưu San đã dần dần biến mất.
Đến khi trải drap giường, mền gối của Cổ Tầm có chút cũ kỹ chuyển màu, giường của Lưu San ở bên cạnh, trực tiếp tỏ ra chán ghét bảo cậu ấy đừng có mà lấn qua.
Qua ngày hôm sau chúng tôi rủ nhau đi ăn lẩu, đến khi tính tiền Cổ Tầm tờ bill 200 mấy tệ liền mở to mắt không nên lời, khi ấy Triệu Na Na đã bực mình khó chịu lắm rồi.
Bình thường trong nhà ăn cậu ấy cũng chỉ dám ăn một cái bánh bao với ít khoai tây xào, Lưu San và Triệu Na Na luôn vì thế mà cảm thấy ngồi đối diện Cổ Tầm là một chuyện rất xấu hổ; quần áo giày dép của cậu ấy mang trên người đều là kiểu lỗi thời hoặc là do mẹ của cậu ấy tự may cho, chuyện này đã không ít lần trở thành trò để họ bàn tán xấu sau lưng Cổ Tầm.
Càng quá đáng hơn chính là, hai người này đi khắp nơi bêu rếu, dậm mắm thêm muối Cổ Tầm ở dơ không sạch sẽ đến mức nào, còn huy những học khác để lập cậu ấy...
Có lẽ do con người ta sắp ch.ết mới biết lời hay ý đẹp, trước đó tôi luôn đặt bản thân trong vai người ngoài cuộc thờ ơ, giờ đây tôi đã sắp ch.ết rồi, cũng khó tránh có chút mềm lòng.
Tôi đem đống đồ ăn vặt mà tôi để dành đều đem cho Cổ Tầm hết, còn lấy một vài chiếc váy không nỡ cắt mác cũng cho cậu ấy luôn.
Đối mặt với sự thắc mắc của Cổ Tầm, tôi thở dài : “Cậu cầm lấy đi, dù sao thì tôi cũng không cần đến những thứ này, cậu mặc vào sẽ đẹp hơn, thật đó!”
Có gì đó, Cổ Tầm là xinh nhất trong phòng chúng tôi đấy, trước khi bị Triệu Na Na và Lưu San bếu rếu thì cậu ấy chính là nữ thần biết bao nhiêu con trai thầm thương trộm nhớ kia kìa.
Nhiều khi tôi suy nghĩ, có thể là do cậu ấy nghèo lại sở hữu vẻ đẹp hiếm có, mới dẫn đến sự đố kỵ của mọi người trong phòng.
“Tiểu Diệp... Cảm ơn cậu nhé.”
Đáy mắt cậu ấy đã rơm rớm những giọt nước mắt.
Tối hôm sau, Lưu San và Triệu Na Na phải về quê rồi, họ mời tôi ra ngoài ăn bữa cơm, lại không tính rủ theo Cổ Tầm, cậu ấy cũng biết điều tự giác rời khỏi phòng trước để đến thư viện tự túc.
Chúng tôi đã gọi rất nhiều món, còn uống rượu nữa, trước đó tôi không bao giờ vào rượu bia đâu, bây giờ sầu não quá, nên cũng theo đó uống vài ly.
Trên đường quay về ký túc xá, đột nhiên Lưu San muốn ói, xung quanh lại không có nhà vệ sinh, nên đã vội vàng chạy về hướng bãi cỏ, đầu tôi choáng váng nên đã không chạy theo, thấy Lưu San càng chạy càng xa, Triệu Na Na không yên tâm nên đã đuổi theo qua đó.
Đêm nay mưa phùn giăng lối, dần dà càng lúc càng nặng hạt, các học sinh đều cầm cuốn sách đặt lên đầu chạy thật nhanh, tôi theo dòng người vội vã, trong lòng bất giác cảm thấy hoang mang.
Bạn thấy sao?