Tin Nhắn Lúc Nửa [...] – Chương 11

“Đúng, tôi biết. Ngay từ ban đầu, các người đã xem thường tôi! Bởi vì nhà tôi nghèo, vừa phèn vừa nhút nhát. Tôi đáng bị các người chê như chó, các người có biết không? Chó cũng có tim! Nó biết đau đớn! Nó cũng cảm nhận tất cả đó!!!” Cổ Tầm khóc khàn cả giọng, 

Tôi đột nhiên xoay người ôm choàng lấy ấy.

“Cậu…”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Rất xin lỗi!" Tôi ôm chặt lấy cơ thể đã hư thối, truyền nhiệt độ của bản thân sang cho ấy.

"Vô cùng xin lỗi cậu, là sự lạnh lùng của tớ đã tạo nên hết thảy! Cổ Tầm, những tổn thương trong quá khứ đã cho cậu, tớ không có tư cách để thêm lời nào, cũng không có tư cách cầu xin sự tha thứ. Nếu như cậu muốn g.i.ế.t tớ thì cứ ra tay đi!" Nước mắt của tôi chậm rãi lăn xuống người Cổ Tầm.

Cổ Tầm giống như bị nước mắt của tôi kích thích liền run đến bần bật, vươn tay ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận sợi dây đang lần nữa siết cổ mình bèn nhắm mắt lại…

"Cảm ơn cậu đã dứt khoát với tớ như , không để tớ phải chịu tra tấn thêm nữa..." Nhưng ngoài dự kiến của tôi, sợi dây thừng lại từ từ rũ xuống.

"Tiểu Diệp…" Người trong lòng phát ra tiếng khóc thổn thức.

Cổ Tầm cứ thế ôm lấy tôi khóc rấm rứt như một đứa trẻ bị oan ức, tựa như muốn trút hết những tủi hổ suốt bao năm qua. Cuối cùng, tôi chỉ nghe giọng rất nhỏ của Cổ Tầm thủ thỉ với mình: "Khoai tây chiên của cậu rất ngon! Đường đỏ Khương Trà cũng rất ấm… Cảm ơn cậu!"

Người trong ngực dần dần mềm xuống, tôi biết là oán niệm của ấy đã dần tiêu tan.

Cảm ơn cậu, Cổ Tầm! Tôi thầm.

Cổ Tầm không biết thật ra là ở lần tuần hoàn thứ ba, khi tôi thấy bóng lưng của người phụ nữ kia thì đã hiểu người đó là ai.

Bởi vì ngay từ đầu, lúc Cổ Tầm tự v*n trong nhà vệ sinh thì người trốn trong góc chứng kiến hết thảy chính là tôi!

Tôi Cổ Tầm tuyệt vọng đứng lên bàn, bóng lưng gầy yếu đơn bạc của ấy chập chờn nhoáng qua nhoáng lại.

Không ai biết tại thời khắc đó, trái tim của tôi sảng khoái đến mức nào!

Ngay từ đầu, người đăng bài chính là tôi.

Một mồm nuốt mười cũng chính là tôi.

Chẳng phải là cậu muốn biết rõ chân tướng sao Cổ Tầm? Được, thì hãy để cậu tiến vào giấc mộng của tôi đi! Nhưng tất cả những gì cậu muốn chứng kiến lại đều phải theo tôi…

Ngay khi tôi đang thỏa mãn nhắm mắt lại thì phía trước bỗng có ánh sáng trắng lóa mắt nhá lên.

Một quyển nhật ký rớt xuống trước mặt tôi…

Ngay vào khoảnh khắc khi tôi trang bìa của quyển nhật ký đó thì gần như đã giật bắn người bổ nhào qua muốn đè nó lại. Nhưng tất cả đã muộn…

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...