10
Triệu Hiểu Hiểu dù sao cũng là thân nhiều năm của tôi.
Tôi chưa kịp gì, ấy đã biết tôi nghĩ gì.
Thời gian này, tôi hay lơ đễnh và gượng , ấy là hiểu ngay.
Biết tôi đang buồn, ấy dứt khoát xin nghỉ phép giúp tôi, sẽ dẫn tôi đi du lịch giải sầu.
“Đi biển nhé?”
“Nắng gắt lắm.”
“Đàn ông ở đó ai cũng body cực phẩm, còn không mặc áo.”
“Đặt vé xong chưa?”
“Xong rồi, bao trọn chuyến bay luôn, đặt lịch từ lâu rồi.”
…
Đáp xuống một thành phố biển xinh đẹp, Triệu Hiểu Hiểu dẫn tôi đến biệt thự hướng biển mà ấy đã đặt trước.
Vừa bước vào, tôi không nhịn mà cảm thán:
“Cậu mà cũng biết tra cứu lộ trình sao? Kỳ lạ quá, tìm biệt thự xịn ghê đấy.”
Triệu Hiểu Hiểu khựng lại một chút, vô thức sờ ra sau tai:
“À… ha ha ha, dạo này tớ trắc nghiệm tính cách lại, thấy mình là J-type! Con người đều có thể thay đổi mà~”
“Nói dối!”
Mỗi lần dối, ấy đều có thói quen chạm vào tai.
“Ái chà! Tớ thì biết gì về đặt chỗ chứ, là trợ lý của tớ giúp đặt đó.”
Nghe nhắc đến Triệu Trì, tôi lập tức im lặng.
Giờ này, chắc ta đang bận trang trí nơi cầu hôn, hoặc căng thẳng tập dượt lời thoại.
Vì sáng nay, Hà Hân Hân đã đăng bài, rằng tối nay sẽ cầu hôn.
… Bài đăng…
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó, vội mở lại Weibo, kiểm tra vị trí gắn thẻ trong bài đăng.
Chính là bãi biển mà tôi và Triệu Hiểu Hiểu đang du lịch lần này.
Tổn thương quá mà!
Nếu “có duyên”, có khi tôi và ấy lại tận mắt chứng kiến màn cầu hôn đó cũng nên.
Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng—nếu Triệu Hiểu Hiểu thấy trai mình, người đã kết hôn hợp pháp, lại quỳ xuống cầu hôn bạch nguyệt quang, ấy sẽ có phản ứng gì.
Sau một ngày bay dài, chúng tôi đều mệt rã rời.
Gọi đồ ăn về biệt thự, nhanh chóng xử lý sạch sẽ, rồi tắm rửa, leo lên giường ngủ quên trời đất.
Tôi ngủ mê man, đến khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Ánh mặt trời lặn bên bờ biển luôn đẹp đến nao lòng.
Triệu Hiểu Hiểu vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim, lẩm bẩm gọi tôi:
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta ra ngoài ngắm hoàng hôn đi.”
“Cậu còn chưa ngủ đủ, ngủ thêm chút nữa đi.”
Thực ra, tôi cũng hơi buồn ngủ.
“Không ! Dậy mau!”
Cô ấy đột nhiên bật dậy khỏi giường, hăng hái lục lọi vali hành lý.
“Bảo bối, cậu mặc bộ này đi, bộ này đẹp lắm.”
“Mau dậy đi, lát nữa không kịp nữa đâu!”
“Nhanh! Nhanh! Nhanh! Còn phải trang điểm nữa!”
Tôi qua cửa sổ kính sát đất, hoàng hôn rực rỡ tràn ngập cả bầu trời.
Rồi tôi lại rụt đầu vào chăn, cực kỳ lười biếng:
“Còn phải trang điểm và thay đồ nữa? Phiền quá, cậu cứ đi đi, tớ ngủ thêm chút nữa.”
“Không ! Không ! Dậy đi mà!”
“Ngồi ngoài ban công cũng ngắm hoàng hôn mà, hay là mình khỏi ra ngoài?”
“Không mà không mà! Ở ngoài kia chắc chắn sẽ đẹp hơn!”
“Mặc đồ ngủ cũng mà, buổi tối có trang điểm cũng chẳng lên hình đâu.”
Triệu Hiểu Hiểu thấy tôi không chịu đậy, liền ghé sát tai tôi thì thầm:
“Nói thật cho cậu biết… Tối nay tớ hẹn một nam mẫu ở bãi biển đấy~”
“Cậu bộ váy nào hợp với tớ nhỉ? Tớ muốn trang điểm theo phong cách sexy quyến rũ.”
…
Cô ấy đúng là biết cách nắm thóp tôi.
Trang điểm xong, vừa bước ra khỏi biệt thự, tôi chợt thấy đói.
Triệu Hiểu Hiểu lập tức đề nghị:
“Tớ biết gần đây có một quán hải sản siêu ngon, mình ghé ăn nhé?”
Tôi gật đầu, vừa đi vừa ngắm hoàng hôn, chậm rãi tiến về phía nhà hàng.
Dọc bờ cát, giữa những vỏ sò rải rác, có rất nhiều cánh hoa hồng vương vãi.
Tôi vô thức theo những cánh hoa, phát hiện không xa có một đám đông đang tụ tập.
Khu vực đó trang trí lung linh với những bông hoa đủ màu sắc, xung quanh là vô số thú nhồi bông dễ thương.
Ở trung tâm, nổi bật nhất là một con LinaBell khổng lồ.
Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng hiểu đó là một màn cầu hôn.
Vì tôi đã thấy bóng lưng của Triệu Trì, còn Hà Hân Hân đang đứng bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Tôi kéo lấy Triệu Hiểu Hiểu— ấy vẫn còn mơ hồ, chưa nhận ra điều gì— nhỏ:
“Hiểu Hiểu, mình về đi. Tự nhiên tớ không đói nữa.”
“Ấy ấy, bảo bối, đã đến rồi thì cứ đi thôi! Đi nào đi nào!”
Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi bước tiếp.
Tôi không lay chuyển ấy, đành cắn răng theo sau, chỉ mong lát nữa đi ngang qua ấy đừng quá tò mò.
11
Càng đi gần, tôi càng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng ngay lúc đó, có mấy chàng đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi, tặng hoa cho tôi.
Họ chuyện ngọt như rót mật, liên tục gọi tôi là “mỹ nữ tỷ tỷ”, khiến tôi lâng lâng trong lòng.
Bỗng chốc, tôi ném bay chuyện người chồng hợp pháp của mình đang cầu hôn người khác ra sau đầu.
Tôi ôm bó hoa hồng phấn to trong tay, tự hào nghĩ rằng:
“Hôm nay mình trang điểm sexy thành công rồi!”
Vừa định quay sang khoe với Triệu Hiểu Hiểu, lại thấy ấy tôi với nụ đầy ẩn ý.
“Sao thế? Trên mặt tớ có gì à?”
“Không có, không có gì~ Hê hê, bảo bối à, hôm nay cậu thật sự rất đẹp.”
Cô ấy tiếp tục kéo tôi đi.
Đến khi hoàn hồn, tôi nhận ra mình đã đứng giữa sân khấu cầu hôn của Triệu Trì.
Cả người tôi cứng đờ, lúng túng không biết gì.
Vừa định tìm Triệu Hiểu Hiểu cầu cứu, thì phát hiện…
Cô ấy đã biến mất từ lúc nào.
Triệu Trì mặc bộ vest đen càng ta trông điển trai hơn bao giờ hết.
Anh ta đứng đối diện tôi, trong mắt đầy ý , chậm rãi bước về phía tôi.
Tôi cuối cùng cũng phản ứng kịp.
Người ta muốn cầu hôn…
Lại là tôi sao?
Khi ta càng bước tới gần, suy đoán này càng chứng thực.
Lúc này, những cảm đã bị tôi chôn giấu thật sâu trong lòng bỗng chốc bùng nổ như pháo hoa.
Triệu Trì nắm lấy tay tôi, tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Anh ta ghé sát, thì thầm bên tai tôi:
“Hôm nay có đẹp trai không? Em có thích không?”
Tôi lấy bó hoa che mặt, hơi thẹn thùng gật đầu.
“Bớt căng thẳng rồi chứ? Vậy nhé.”
Anh ta thẳng vào tôi, giọng trầm ấm vang lên:
“Thư Nguyệt, từ lần đầu tiên em theo Hiểu Hiểu đến nhà , đã em ngay từ cái đầu tiên.
“Những ngày tháng sau đó, không ngừng bị em thu hút, bị em chữa lành, và nhận ra rằng… cuộc sống của không thể thiếu em.
“Chúng ta đã kết hôn trên giấy tờ, tất cả những gì nên trải qua đều muốn cùng em trải nghiệm đầy đủ.
“Anh vẫn chưa từng nghe em rằng em , hay rằng em muốn gả cho .
“Vậy nên, hôm nay chuẩn bị màn cầu hôn này…”
“Thư Nguyệt, em có nguyện ý gả cho không?”
Anh ta mở hộp nhẫn, ngước tôi.
Đôi mắt ta sáng như viên kim cương, lấp lánh trong màn đêm.
Tôi cố nén nước mắt, khẽ gật đầu:
“Em cũng rất thích … Vậy nên, em đồng ý.”
Bàn tay run rẩy của ta nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay tôi.
Tôi không nhịn bật :
“Còn em căng thẳng, xem lại mình đi kìa.”
Triệu Trì khẽ, ôm lấy tôi, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Tối nay, chỉ cần em đừng căng thẳng là .”
…
Đêm đó, không ngủ .
12
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với quầng thâm mắt nặng trịch, chỉ muốn đá Triệu Trì xuống biển.
Anh ta như một con dã thú bị bỏ đói lâu ngày, gần như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi đầy u oán trừng mắt ta.
Anh ta thì lại giả vờ vô tội, còn híp mắt :
“Chẳng phải em luôn tò mò rốt cuộc có bao nhiêu ‘hàng’ sao? Dĩ nhiên phải thể hiện hết mình rồi.”
“…”
Thôi rồi, tôi đuối lý.
Buổi tối, Triệu Trì dẫn tôi đi gặp bè ta.
Hà Hân Hân cũng có mặt.
Sau bữa ăn, trên đường tản bộ về biệt thự, tôi bâng quơ hỏi:
“Cô ấy hình như rất thân với nhỉ?”
Anh ta liếc Hà Hân Hân, như hiểu ra điều gì, nghiêm túc giải thích:
“Bạn cùng trường đại học, khi học giúp đỡ ấy khá nhiều.
“Sau này khi nghe tin sắp cầu hôn, trùng hợp ấy trong ngành này, nên sau khi về nước, ấy chủ giúp lên kế hoạch.
“Anh giấu em… là vì muốn cho em một bất ngờ.”
Anh ta xong, nắm tay tôi chặt hơn, mặt hơi ửng đỏ, khẽ :
“Bà xã à, sau màn cầu hôn này, hình như em càng thích hơn thì phải?”
Tôi bật :
“Anh, em vẫn luôn thích mà.”
Anh ta ghé sát lại, ra hiệu muốn tôi hôn.
Tôi lắc đầu :
“Em tô son rồi, không hôn chỗ này .”
Anh ta còn chưa kịp lộ vẻ tiếc nuối, tôi đã kiễng chân, chụt một cái lên môi ta.
“Hôn ở đây, san sẻ son cho luôn.”
-Hết-
Bạn thấy sao?