Tin Nhắn Gửi Nhầm – Chương 3

Tôi nghi hoặc sang.

Cảm nhận ánh mắt của tôi, ta thản nhiên :

“Máy nước nóng nhà hỏng, sang nhà em tắm ké.”

“…”

Dù gì thì ta cũng là chủ đầu tư của căn hộ này, tôi cũng không tiện gì.

Vào nhà, Triệu Trì không đi tắm ngay mà chiếm luôn ghế sofa, ôm laptop bắt đầu việc.

Tôi nghi ngờ ta: “Không phải muốn tắm sao?”

“Giờ em muốn xem rồi à?”

“…”

Cơn giận của tôi bốc lên, mặt đỏ bừng, trừng mắt lườm ta.

Cuối cùng tôi lấy quần áo đi tắm trước.

Sau khi tắm xong bước ra, tôi cảm thấy quần áo hôm nay rộng hơn bình thường.

Chẳng lẽ gần đây tôi gầy đi rồi sao?

Tôi lấy điện thoại ra, bắt đầu nghiên cứu xem lát nữa đợi Triệu Trì đi rồi thì gọi gà rán hay bún ốc đêm khuya.

Sau cùng, tôi nhớ đến chân lý bất biến của việc ăn khuya: Người chỉ sống một lần.

Trẻ con mới phải chọn một trong hai.

Tôi là mỹ nữ, nên tôi ăn cả hai!

Sau khi quyết định xong, tôi rời phòng, định xem Triệu Trì đã đi chưa.

Anh ta thấy tôi ra ngoài, liền nhướng mày một cái, đặt laptop xuống rồi đi vào phòng tắm.

“……”

Tôi cứ tưởng ít nhất ta cũng đã tắm một nửa rồi, ai ngờ còn chưa bắt đầu.

Nhìn về phía phòng tắm, tôi phát hiện ta lại không đóng cửa.

Chỉ khép hờ một chút.

Tôi lẩm bẩm: “Người này có tâm sự gì sao? Sao lúc nào tắm cũng không chịu đóng cửa ?”

Hôm trước, khi tôi và Triệu Hiểu Hiểu uống rượu trong biệt thự nhà ta, con mèo nhỏ đột nhiên chạy vào phòng ấy.

Tôi đuổi theo để tìm mèo, ai ngờ lại thấy ta đang tắm.

Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, vừa đủ để tôi rõ toàn bộ cảnh tượng bên trong.

Dưới làn hơi nước lượn lờ, từng đường nét của người đàn ông ấy hiện lên một cách hoàn mỹ.

Lần đầu thấy, tôi không có kinh nghiệm.

Chỉ mới thoáng mấy giây đã đỏ mặt chạy mất.

Nhưng từ sau lần đó, mỗi một giấc mơ mùa xuân của tôi đều bị cảnh ta tắm chiếm trọn.

Vô số buổi sáng thức dậy với trái tim đập loạn nhịp, tôi bắt đầu hoài nghi liệu mình có đang phát điên không.

Ban ngày, tôi chỉ biết rụt rè né tránh ta.

Nhưng trong mơ…

Tôi đã không nhớ nổi bao nhiêu lần mình mạnh tay kéo rơi chiếc khăn tắm của ta.

Triệu Trì bước ra khỏi phòng tắm.

“Không phải đã chuẩn bị quần áo cho rồi sao? Sao không mặc?”

Tôi đang mải suy nghĩ, không ngờ ta đã đẩy cánh cửa phòng tắm khép hờ ra, đi ra ngoài.

Phía dưới vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Tóc còn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống, cả người vẫn còn hơi nước nóng bốc lên.

Anh ta lắc nhẹ mái tóc, đôi mắt long lanh hơi nước, giọng trầm khàn:

“Quần áo của bị em mặc mất rồi.”

Anh ta giơ tay chỉ vào chiếc áo thun trắng tôi đang mặc.

Tôi cúi đầu xuống.

Chết tiệt!

Bảo sao tôi cứ cảm thấy quần áo mình hôm nay rộng bất thường!

Biết mình đuối lý, tôi vội chữa cháy: “Nhưng em có mặc quần của đâu nhé!”

“Vừa nãy không cẩn thận rớt xuống sàn ướt mất rồi, không mặc nữa.”

“……”

Tôi chống nạnh, ta đầy bất lực.

“Anh định thế này mà xuống tầng à?”

“Anh ngủ lại đây.”

“Anh ngủ đây thì sáng mai chẳng phải vẫn phải về nhà thay đồ sao?”

Tôi vỗ trán, chợt lóe lên một ý tưởng: “Có rồi! Anh cho em mật khẩu nhà , em qua lấy đồ cho !”

Triệu Trì suy nghĩ một chút, rồi mím môi gật đầu:

“Sinh nhật của em.”

“Sinh nhật của em? Anh diễn quá nhập tâm rồi đấy.”

Anh ta khẽ đáp: “Ừm… không phải diễn.”

Giọng ta quá nhỏ, tôi đã đi ra cửa, không nghe rõ.

Cũng chẳng thấy ánh mắt nóng rực cháy bỏng của ta lúc đó.

7

Đứng trước cửa nhà Triệu Trì, tôi nhập ngày sinh của mình vào bàn phím số.

Quả nhiên, cửa mở ngay lập tức.

Vừa bước vào, tôi liền thấy trên kệ giày có một đôi dép bông hình thỏ màu hồng xếp ngay ngắn.

Anh ta sống chung với phụ nữ sao?

Tôi lập tức hạ thấp bước chân, nhẹ nhàng đi vào trong.

Trong phòng khách, trên bàn còn có một cặp cốc đôi vừa bóc tem—một chiếc màu xanh một chiếc màu hồng.

Trên sofa, bày đầy ắp thú bông đáng .

Có cả LinaBell và Gấu Bơ mà tôi thích nhất.

Đủ mọi kích thước lớn nhỏ, phủ kín cả ghế.

Tôi vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Trong số đó, còn có mấy con là phiên bản giới hạn mà tôi tìm mãi cũng không mua .

Thế mà ta lại có hẳn một sofa đầy.

Không nhịn , tôi bước tới, ôm lấy một con thú bông thích, bóp bóp một chút.

Dù sao cũng không phải của tôi, lén chạm vào một chút chắc không quá đáng đâu nhỉ?

Lúc này, tôi chợt thấy trên bàn có một hộp quà nguyên bộ mỹ phẩm Helena Rubinstein.

Đột nhiên, tôi ngộ ra tất cả.

Triệu Hiểu Hiểu từng với tôi rằng, trai ấy và mối đầu thời du học đã không có cái kết đẹp.

Anh ta vẫn chưa kết hôn, cũng luôn từ chối xem mắt, chẳng qua là vì đang đợi bạch nguyệt quang của mình hoàn thành chương trình tiến sĩ rồi về nước.

Tính theo thời gian, năm nay bạch nguyệt quang của ta đáng lẽ đã tốt nghiệp.

Những thứ này, chắc hẳn là ta chuẩn bị cho ấy.

Anh ta thật sự rất ấy.

Tôi vội vàng đặt lại con thú bông LinaBell trong tay, rồi nhanh chóng đi lấy đồ ngủ cho ta.

Ra khỏi phòng, tôi định rời đi ngay, lúc đến cửa, vô đá lệch đôi dép hình thỏ màu hồng.

Tôi cúi xuống, cẩn thận chỉnh lại chúng ngay ngắn.

Không hiểu sao, lòng tôi chợt có chút nặng nề.

Cuối cùng, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà ta như chạy trốn.

Về đến nhà, Triệu Trì vẫn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

Khóe môi hơi cong lên, trông có vẻ đang trò chuyện với ai đó.

Tôi đưa quần áo cho ta, ta không vội nhận, chỉ liếc tôi một cái, hờ hững :

“Đang bận, lát nữa mặc.”

Sau đó lại ra lệnh:

“Lấy giúp cái laptop.”

Anh ta chỉ vào chiếc máy đang sạc trên bàn đối diện.

Tôi “ừ” một tiếng rồi bước qua lấy.

Lúc cầm lên, màn hình nhảy ra thông báo tin nhắn WeChat.

Một cái tên hiện lên: Hà Hân Hân.

Cô ấy nhắn:

【A Trì, mai em về nước, có rảnh không…】

Phần sau bị che mất, tôi không thấy.

Nhưng tôi lại thấy câu trả lời của Triệu Trì:

【Rảnh, đi đón em.】

Tâm trạng tôi lập tức tụt dốc.

Tôi đặt laptop xuống bên cạnh ta, không thêm gì, tự quay về phòng.

Anh ta nhận ra sự thay đổi của tôi, hỏi:

“Buồn ngủ rồi?”

Tôi gật đại một cái, vội vã rời khỏi phòng khách.

Vào phòng, tôi vỗ vỗ mặt mình, cố gắng bản thân tỉnh táo.

Tôi dường như… có chút thích Triệu Trì rồi.

Thậm chí đã từng mơ tưởng rằng, dù ta không thích tôi, chỉ cần tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân giả này cũng không phải chuyện gì quá tệ.

Nhưng giờ biết ta có người trong lòng, tôi bỗng thấy mơ hồ.

Có lẽ, chúng tôi sẽ sớm ly hôn thôi.

Nằm nghĩ mãi, tôi vẫn không ngủ , còn có chút khát nước.

Tôi bò dậy đi ra phòng khách tìm nước uống.

Nhưng khi bước ra, tôi lại thấy Triệu Trì ngủ quên trên sofa.

Trong tay ta còn cầm một tập bản vẽ nguệch ngoạc.

Tôi không nhịn mà lẩm bẩm:

“Gần đây công ty cũng đâu có bận đến đâu…”

Tôi bước tới, định lấy tập bản vẽ khỏi tay ta.

Nhưng càng đến gần, tôi lại không nhịn mà bị thân hình rắn chắc của ta thu hút.

Nhìn thôi đã thấy sờ rất thích, ôm ngủ chắc còn thích hơn.

Chưa kịp suy nghĩ gì, tay tôi đã đặt lên người ta rồi.

Vừa sờ vừa lẩm bẩm:

“Cơ thể đẹp quá, ngủ không , sờ một cái chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

Tôi lơ đãng di chuyển tay, thấy ta không phản ứng, càng lúc càng tới.

Đang đắm chìm trong khoảnh khắc, Triệu Trì bỗng nhiên tỉnh dậy.

Lúc thấy tôi đang tựa vào người ta, hàng mày ta khẽ nhíu lại.

Ánh mắt đảo quanh phòng, đôi tai và gương mặt đều đỏ ửng lên một cách bất thường.

Yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Nhưng ta không đẩy tôi ra, mà trước tiên lại vội vàng lật úp tập bản vẽ trên bàn lại.

Tôi hoảng loạn trong giây lát, lập tức bật dậy như đàn hồi, lùi ra xa nửa mét.

Gấp gáp đến mức lắp bắp tìm lý do:

“Có… có muỗi! Tôi đập muỗi!”

Nói xong, tôi không dám thẳng vào ta, liền chạy một mạch về phòng.

Sau lưng, giọng ta lười biếng vang lên, mang theo ý :

“Muỗi mà em còn biết đực cái để đập sao?”

Tôi bịt tai ngơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...