13
Kể từ hôm đó, tôi chuyển sang ở tạm nhà Hiểu Hiểu, định ở đó một thời gian cho đến khi tìm chỗ trọ mới.
Những đồ đạc còn để ở chỗ Tống Hoài, chắc để một thời gian nữa rồi quay lại lấy sau cũng .
Thẩm Chi Niên đang ra nước ngoài bàn chuyện ăn, ít nhất phải một tháng mới về.
Cũng vì thế mà lần này tôi không từ chối lời đề nghị của Hiểu Hiểu cho ở nhờ.
Mấy ngày qua ba mẹ tôi gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi không bắt máy.
Tống Hoài cũng không đến phiền tôi.
Nghe Hiểu Hiểu kể, Trần Giai đã dọn đến ở nhà mẹ Tống Hoài, năng nhỏ nhẹ, hết lòng chăm sóc, mặc cho mẹ ta khuyên nhủ thế nào, Tống Hoài vẫn chưa một lần quay về.
Mà chuyện đó, với tôi giờ… không còn liên quan nữa.
Hôm đó, để mừng tôi vừa tìm nhà mới, tôi và Hiểu Hiểu quyết định đi trượt băng chơi thử một lần.
Lúc đến sân trượt, có thể vì còn sớm nên lượng người khá ít, rất thích hợp để học trượt.
Hiểu Hiểu bề ngoài trông gan dạ, vừa bước vào sân đã ôm chặt lấy thành rào, môi còn run bần bật:
“Không rồi, mình vẫn sợ ngã quá… Cậu cứ đi trước đi, đợi mình lấy lại tinh thần rồi sẽ theo sau!”
Tôi bất lực, đành tự lần mò bám theo thành rào, chậm rãi di chuyển.
Thật ra tôi không giỏi giữ thăng bằng, nên cũng không biết trượt. Lần gần nhất tôi đến đây, chắc cũng là… lần trước.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi thử buông tay khỏi thành, từ từ đứng thẳng người. Đúng lúc đó, có người trượt ngang qua sát bên với tốc độ rất nhanh.
Tôi bị ảnh hưởng, mất thăng bằng, loạng choạng sắp ngã.
“Cẩn thận.”
Một giọng nam trầm ấm, quen thuộc vang lên bên tai tôi. Một bàn tay vững vàng đỡ lấy eo tôi, giữ tôi lại.
Tôi ngẩng lên, sững người.
Không ngờ lại là Thẩm Chi Niên.
Anh hẳn vừa xuống máy bay, mặc áo khoác gió màu đen, dáng người cao ráo, nổi bật rõ nét giữa sân băng.
“Vừa xuống sân bay đã nhận tin nhắn của Hiểu Hiểu, hai người đi trượt băng, bảo tôi đến đón.”
Anh giải thích lý do bất ngờ xuất hiện.
“Giờ cậu vẫn chưa biết trượt sao?”
Tôi thuận miệng “ừm” một tiếng, rồi mới nhận ra điều gì đó: “Giờ?”
Thẩm Chi Niên không trả lời thêm, buông tay khỏi eo tôi.
Thấy tôi lập tức lại bám lấy thành rào như sợ mất an toàn, im lặng vài giây rồi khẽ bật .
Cười đủ rồi, thong thả cởi áo khoác, khoác lên lan can, dùng ngón tay gõ nhẹ: “Tôi dạy cậu nhé?”
Giọng lần này không lạnh nhạt như thường ngày, mà nhẹ nhàng, thoải mái.
Bị như thế mặt tôi nóng ran, bỗng dưng sinh ra chút hiếu thắng, không từ chối, thẳng thắn đáp: “Vậy thì phiền cậu rồi.”
Nếu không có lần đi trượt băng này, tôi cũng không ngờ Thẩm Chi Niên lại kiên nhẫn đến .
Anh đi rất chậm, từ tốn giải thích từng tác, cách giữ thăng bằng, cách trượt thế nào cho đúng.
Ngoài lần tôi vô ngã vào người khiến có hơi căng cứng, còn lại đều rất điềm đạm, nhẹ nhàng.
Trượt một lúc lâu, tôi nhận ra mình gần như không còn ngã nữa.
Tôi quay đầu lại đầy hào hứng: “Hình như tôi biết rồi—”
Thẩm Chi Niên tôi, giọng mang theo ý : “Ừ, tốt nghiệp rồi.”
Đôi mắt sáng, sâu và dịu dàng như một hồ nước lặng trong.
Ánh thường ngày vốn lãnh đạm, lúc này lại ánh lên điều gì đó khác lạ.
Tôi bất giác sững người.
Ra khỏi sân trượt, Hiểu Hiểu bị gọi đột xuất về công ty chỉnh sửa đề án, nên trên xe chỉ còn tôi và Thẩm Chi Niên.
Tôi cứ nghĩ sẽ gì đó, suốt quãng đường chỉ chăm lái xe, im lặng hoàn toàn.
Khi tôi bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã nghĩ nhiều quá, thì đột nhiên dừng xe.
“Thật ra… tôi thấy rất hối hận.”
Tôi hơi sững lại: “Hả?”
“Hôm đó Hiểu Hiểu gọi cho tôi rất nhiều cuộc, hai người không gọi xe, bảo tôi tới đón. Nhưng vì đang bận xử lý dự án nên tôi không nghe máy.”
Sau đó, Hiểu Hiểu mới gọi cho Tống Hoài.
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu, tôi:
“Thật ra lần đầu tôi gặp cậu… cũng chính là ở sân trượt băng này.”
Ba năm trước, tôi quả thật từng đến đây một lần. Hôm đó ba tôi dẫn em sáu tuổi đi trượt băng, tiện thể dắt theo tôi.
“Lúc đó hình như em đi cùng gia đình, ba em đang dạy em em trượt băng, còn em thì im lặng ôm lấy lan can, đứng từ xa.”
“Sau đó em thử buông tay tự trượt, loay hoay mãi không , đành quay sang nhờ ba giúp. Nhưng hình như lúc đó ba em đang bận, quay lưng lại nghe điện thoại.”
Tôi siết chặt tay, những ký ức tưởng chừng đã lãng quên bắt đầu trở nên rõ nét theo lời kể của .
“Lúc đó có người vô đâm trúng em em, em theo phản xạ trượt tới, lấy thân mình đỡ cho con bé.”
Thẩm Chi Niên khựng lại một chút, giọng bỗng trầm xuống.
“Kết quả là ba em tưởng em em bị ngã, liền mắng em một trận, rồi bế em đi luôn, để em lại một mình ở đó.”
Anh liếc tôi, khẽ thở dài.
“Anh cứ tưởng em sẽ tủi thân mà khóc, em lại rất bình tĩnh, như thể đã quen rồi. Buổi chiều hôm ấy, em cứ thế một mình luyện trượt, ngã bao nhiêu lần cũng không kêu lấy một tiếng.”
“Đến khi có lần ngã đau thật sự, nước mắt trào ra theo phản xạ, em chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau, rồi còn khẽ .”
“Lúc đó mới hiểu, không phải em không tủi thân, cũng không phải không muốn khóc… mà là em đã quen với việc không thể khóc. Em đang cố tìm cách tự cứu lấy chính mình.”
Thẩm Chi Niên tôi rất lâu, giọng thấp hẳn xuống.
“Đó là lần đầu tiên thấy đau lòng vì một xa lạ.”
Tôi sững người, hồi lâu mới mở miệng: “Lúc về nhà, ba em có xin lỗi. Nói là khi trả giày trượt có người bảo rằng em không phải do em xô ngã. Để bù lại, ông mua cho em một đôi giày trượt rất đắt.”
Nhưng tôi chưa từng quay lại sân trượt băng lần nào nữa.
Chợt nhớ ra điều gì đó, còn chưa kịp hỏi, Thẩm Chi Niên đã trước.
Bạn thấy sao?