11
Tôi không ngờ lại gặp Thẩm Chi Niên ở phòng khách dưới lầu.
Anh ngồi trên sofa, lơ đãng nghịch điện thoại, trên bàn trước mặt đặt một tuýp thuốc mỡ.
Thấy tôi bước ra, Thẩm Chi Niên có phần bất đắc dĩ:
“Hiểu Hiểu nghe em bị thương thì lo sốt vó, bảo mang thuốc đến cho em.”
Tôi ngẩn ra, không nhịn bật . Đang định mình đã bôi thuốc rồi, thì cảm nhận một ánh mắt từ bên cạnh đang tới — nửa như , nửa như giễu.
Thì ra… Trần Giai cũng có mặt.
Cô ta tìm đến tận nhà tôi sao?
Trần Giai bước chậm rãi lại gần, trên mặt là nụ không rõ là cảm gì:
“Ồ, tâm trạng chị cũng khá đấy. Là lành với Tống Hoài rồi sao?”
Tôi cũng nhẹ, nhướng mày, trả lời ta với ngụ ý sâu xa:
“Cô nghĩ hai người ở trong phòng lâu như … sẽ gì?”
Trần Giai khựng lại, có lẽ đã tưởng tượng ra gì đó, trừng mắt tôi.
Lúc đầu tôi chỉ muốn đáp trả vì những lần bị ta khiêu khích, vẻ mặt ta ngày càng khó coi, tôi lại thấy chuyện này thật nhàm chán.
Tống Hoài cũng bước ra: “Sao mấy người còn chưa đi?”
Câu rõ ràng là với Trần Giai và Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên không phản ứng gì, còn Trần Giai thì không chịu nổi nữa:
“Gọi tôi tới để giải thích với ba mẹ ta, giờ hai người lành rồi thì trở mặt không nhận luôn à?”
Tống Hoài không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Thấy thái độ dành cho Trần Giai, tôi không hiểu rốt cuộc đang muốn gì.
Cuối cùng Trần Giai cũng không chịu đựng thêm , bật thốt:
“Tống Hoài, không nên đối xử với tôi như .”
Cô ta đứng bất , vẻ cao ngạo sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại giọng yếu ớt, tuyệt vọng.
“Tống Hoài, thật sự không cần em nữa sao?”
Tống Hoài không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo tôi, như muốn ôm lấy.
Trần Giai bỗng bật , sau đó bình thản lấy ra từ trong túi một tờ giấy, đưa ra trước mặt tôi.
Là một phiếu kiểm tra thai sản.
Tên Trần Giai ghi rõ ràng trên đó — ta đã mang thai một tháng.
“Đúng là tối hôm kia, bọn em chẳng gì cả.” Trần Giai tôi chằm chằm, nụ ngày càng sâu:
“Nhưng một tháng trước, hôm hai người giận nhau, ấy ra ngoài uống rượu…”
“Ùng” một tiếng vang lên trong đầu, tôi cứng đờ quay sang Tống Hoài.
Anh ta đang chằm chằm vào tờ giấy, sắc mặt trắng bệch chỉ trong tích tắc.
12
Giây phút đó, tôi có cảm giác như cổ họng bị nhét đầy bông thấm nước, rồi dần hóa thành những cây kim nhọn cắm vào từng tấc thịt — đau đến mức không thể thở nổi.
Phản ứng của … đã lên tất cả.
“Thi Thi…”
Trong mắt Tống Hoài thấp thoáng màu đỏ.
Anh trông như muốn giải thích, lại chẳng tìm lời nào biện minh.
Tôi cảm nhận rõ có điều gì đó trong lòng mình đang dần chết đi.
Cuối cùng… chỉ còn lại cảm giác ghê tởm.
“Tống Hoài, không ai bắt phải quên ấy. Anh hoàn toàn có thể chung với cảm của hai người.” “Nhưng tại sao… lại phải đến dây dưa với em?”
“Đêm đó uống nhiều rượu quá…” Anh vẫn cố gắng biện minh.
Tôi lạnh lùng cắt lời: “Đừng mấy câu kiểu ‘chỉ là ngoài ý muốn’, ‘tưởng ấy là em’ nữa. Ngay cả dũng khí để thừa nhận cũng không có, chỉ khiến em càng khinh thường hơn thôi.”
Tống Hoài mặt trắng bệch, đứng chết lặng tại chỗ.
Sau khi bà mất, Tống Hoài là người tốt với tôi nhất. Hoặc có thể, chính vì tôi luôn trân trọng và xem trọng quá mức, nên mới tự mình khuếch đại cái “tốt” ấy lên.
Nhưng… lẽ nào chỉ vì tôi thiếu thốn cảm, thì phải cam tâm để tổn thương?
Tôi không xứng có một sạch sẽ và trọn vẹn sao?
Không biết đã qua bao lâu, Tống Hoài mới khẽ : “Anh xin lỗi.”
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, xoay người, bước từng bước rời khỏi.
Khi bóng khuất hẳn, Trần Giai quay sang tôi, đầy đắc ý, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng hiện rõ sự kiêu ngạo:
“Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Cô mãi mãi không thắng tôi đâu.”
Tôi ta, im lặng không gì. Bỗng dưng tôi tự hỏi — Cô ta thật sự là học đại học của Tống Hoài sao? Không lẽ đầu óc thế này mà cũng học đại học à?
Chưa kịp mở miệng, phía sau tôi vang lên một giọng nam trầm thấp:
“Nếu thai đã một tháng, vì đứa bé sau này, tôi khuyên nên đến bệnh viện sớm CT hoặc MRI kiểm tra toàn diện.”
Trần Giai cau mày: “Ý là gì?”
Thẩm Chi Niên bình thản đáp: “Khi não bộ có dấu hiệu rối loạn chức năng, chỉ có kiểm tra kỹ lưỡng mới xác định bệnh lý cụ thể, để biết có nguy cơ di truyền không.”
Tôi khựng lại, không nhịn bật thành tiếng.
Trần Giai lúc này mới phản ứng lại: “Khốn kiếp, đang mỉa tôi bị tâm thần à?”
Thẩm Chi Niên không hề phủ nhận: “Dù không thể hồi phục hoàn toàn, vẫn nên điều trị tích cực.”
Trần Giai tức giận bỏ đi.
Lúc ra cửa còn lầm bầm chửi rủa, dáng vẻ hệt như mấy con cún nhà người ta cãi không lại cún nhà tôi — Cục Bông.
Tôi đến nỗi bụng đau, mãi mới dừng .
Quay đầu lại mới phát hiện Thẩm Chi Niên vẫn đang tôi.
Thấy tôi lại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nghỉ ngơi đi. Nhiệm vụ Hiểu Hiểu giao, tôi hoàn thành rồi, cũng đến lúc về.”
Tôi đi ra ban công, chiếc xe của khuất dần khỏi tầm mắt, chậm rãi thở ra một hơi.
Vừa trở vào phòng thì nhận cuộc gọi từ Hiểu Hiểu: “Trần Giai… mang thai thật à??”
Tôi sững lại, rồi kể hết mọi chuyện vừa xảy ra cho ấy nghe. Cuối cùng không quên khen một câu: “Anh trai cậu đúng là đỉnh của chóp, mắng người chẳng chừa một kẽ hở nào luôn.”
Hiểu Hiểu lập tức phát hiện điểm bất thường: “Khoan? Anh tớ đến nhà cậu á? Ảnh là phải về công ty mà…”
Bạn thấy sao?