7
Ánh mắt kiểu đó, tôi quá quen rồi.
Trong hai tháng qua ta không ít lần cố tạo ra những “cuộc gặp bất ngờ”.
Mỗi lần như thế, đều dùng ánh mắt mập mờ, khiêu khích ấy để tôi.
Lúc ấy tôi chẳng hiểu nổi – rõ ràng Tống Hoài luôn lạnh nhạt với ta, đến mức gần như phũ phàng. Vậy tại sao ta lại có thể chắc chắn đến thế, cứ nhất định phải có ?
Cho đến một tháng trước, lần đầu tiên Tống Hoài dẫn tôi về ra mắt bố mẹ .
Trong bữa cơm, mẹ gắp cá cho tôi, vô thức gọi tên tôi là Trần Giai.
Bà ấy thậm chí còn không nhận ra mình vừa nhầm:
“Giai Giai, cá này ngon lắm, con ăn nhiều một chút nhé!”
Tay tôi run đến mức không cầm nổi đũa.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt trìu mến của mẹ lại chợt trùng khớp với ánh của Trần Giai khi đối diện tôi.
Khi trở về phòng, Tống Hoài liền ôm tôi từ phía sau, giọng đầy chân thành:
“Mẹ lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng kém. Vừa rồi chỉ là buột miệng thôi. Em tha lỗi cho bà không?”
Tôi chỉ hỏi một câu:
“Biết bao lần Trần Giai hạ thấp bản thân để tìm , có bao giờ dao không?”
Anh im lặng rất lâu.
Cuối cùng, ghé sát tai tôi, thì thầm rất chậm rãi chắc chắn:
“Vợ à, bây giờ trong lòng chỉ có mình em.”
Giọng bình thản, xen lẫn chút bất lực, khiến tôi không thể tiếp tục nghi ngờ.
Nhưng đêm hôm đó, chúng tôi không thêm một lời nào.
Thậm chí, còn lấy cớ phải xử lý công việc, ngủ luôn trong thư phòng.
8
Dòng suy nghĩ đưa tôi quay lại thực tại.
Tôi hai người họ trước mặt bằng ánh mắt vô hồn.
Nỗi đau bị phản bội, như từng vết cắt sắc nhọn, ban đầu chỉ là âm ỉ, sau đó lại bùng lên mãnh liệt trong từng chi tiết mà trước đó tôi đã bỏ qua.
Tống Hoài là mối đầu của tôi. Là người duy nhất mà tôi từng nghĩ mình sẽ gắn bó cả đời.
Nhưng tôi lại chẳng là gì đối với . Không phải đầu, cũng chẳng phải cuối.
Người – từ đầu đến cuối – chỉ có Trần Giai.
Khi đi ngang qua Tống Hoài, tôi cố gắng đè nén tất cả cảm , giữ vẻ bình tĩnh:
“Hủy đám cưới ngày mai đi. Tối nay về, chúng ta cùng rõ với ba mẹ hai bên. May mà chưa đăng ký kết hôn, họ sẽ hiểu thôi.”
Không chờ lên tiếng, tôi xoay người rời đi.
Bước ra khỏi khách sạn, mới phát hiện trời vẫn chưa ngớt mưa.
Sương mù dày đặc bao trùm lấy không gian, trắng mờ một khoảng trời.
Trời mỗi lúc một tối, cơn lạnh cũng len lỏi vào từng thớ thịt.
Tôi điện thoại, chẳng biết mình đang mong đợi điều gì —
Không có bất cứ tin nhắn nào.
Một chiếc ô che lên đầu tôi, cắt ngang mưa gió.
Người cầm ô có bàn tay trắng trẻo, thon dài, nắm lấy cán ô rất vững vàng.
Tôi khựng lại, ngỡ đó là thân vừa đến…
“Tiểu Hiểu—”
Ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm ấy, chữ “Hiểu” phía sau cổ họng lập tức bị nuốt ngược trở lại.
“Thẩm Chi Niên?”
Có lẽ vì hơi nghiêng ô về phía tôi nên tóc bị dính mưa, hơi ướt. Anh cúi đầu tôi, giọng nhàn nhạt: “Hiểu Hiểu đang đợi trong xe.”
Tôi hơi ngẩn ra.
Dù là trai của Hiểu Hiểu, giữa tôi và hầu như không có tương tác gì đáng kể, nhiều lắm cũng chỉ coi là quen sơ sơ.
Không ngờ lại cùng Hiểu Hiểu đến đón tôi.
Tôi vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy một ánh lạnh lẽo phả vào sau lưng.
Theo phản xạ, tôi quay lại.
Tống Hoài đang đứng trước cửa khách sạn, mặt không biểu cảm chằm chằm về phía chúng tôi.
Bạn thấy sao?