3
Tôi mở vòi nước, vốc nước lạnh táp lên mặt như điên, để xua đi cảm giác khó thở và cay xè nơi hốc mắt.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Tin nhắn hiện lên màn hình là từ “Trần Giai”, tôi chưa hề lưu số ta.
Tôi sững người vài giây, mới phát hiện ra —
Vì quá vội vàng chạy đi, tôi đã cầm nhầm điện thoại của Tống Hoài.
Lúc định thần lại, tay tôi đã mở khung trò chuyện giữa và Trần Giai.
Tin nhắn mới nhất hiện rõ rành rành:
“Tối hôm đó, xong chuyện em quên uống thuốc.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, mà khiến tôi lạnh toát cả người.
Vậy là, trong lúc tôi bận tối mắt tối mũi lo cho hôn lễ, lo từng việc nhỏ nhặt nhất, thì họ… đã ngủ với nhau?
Ánh đèn phía trên chiếu xuống màn hình điện thoại, chói đến mức khiến tôi phải nheo mắt.
Cũng vì ánh sáng đó, một vài ký ức lờ mờ dần hiện rõ trong đầu.
Hôm kia tan , tôi vội vã chạy đến khách sạn để sắp xếp mọi thứ cho lễ cưới, chưa kịp ăn uống gì, mà bỗng dưng cơn đau dạ dày ập tới.
Tống Hoài đang tăng ca ở công ty. Tôi gọi cho cả chục cuộc, không có cuộc nào kết nối .
Đau đến quặn thắt, tôi cắn răng chịu đựng, ba giờ sáng mới tự bắt xe đến bệnh viện một mình.
Hóa ra… là vì ấy tắt máy, mất liên lạc cả đêm, chỉ để đi gặp ta.
4
Trái tim đau như bị xé rách.
Tôi không biết mình sao có thể tiếp tục đọc những dòng tin nhắn đó.
Lướt đến một đoạn trò chuyện, tay tôi chợt khựng lại.
Một tuần trước, Trần Giai gửi cho ta một tấm ảnh chụp một con mèo Ragdoll:
“Con trai của chúng ta càng ngày càng đáng ha ha ha.”
Anh ta chỉ trả lời đúng một chữ:
“Ừm.”
Sau đó, thay luôn hình nền điện thoại bằng tấm ảnh con mèo mà hai người từng nuôi chung.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi hoàn toàn không nhận ra có người đến gần, cho đến khi điện thoại bị giật mạnh khỏi tay.
Tống Hoài tôi, mặt lạnh như băng, giọng cũng bớt đi vài phần ấm áp:
“Cô cố cầm nhầm điện thoại à?”
Tôi vào đôi mắt quen thuộc mà giờ đây thấy xa lạ ấy.
Dây thần kinh vốn đã căng cứng từ lâu… cuối cùng cũng đứt phựt.
“Còn , không định giải thích gì sao?”
“Vừa rồi hai người hôn nhau, bảo là do chơi trò chơi.
Vậy còn những tin nhắn này thì sao?”
“Cả hình nền nữa. Trước đó là ảnh của Cục Bông, tại sao lại đổi thành ảnh ta gửi cho ?”
Tôi run rẩy chỉ vào màn hình, giọng khàn đặc, nghẹn ngào.
Sự thật đã bày ra trước mắt, mà tôi vẫn khờ khạo mong chờ một lời giải thích từ .
Nhưng không gì, chỉ tắt màn hình, mặt không biểu cảm tôi.
Anh vốn giỏi nhất là im lặng.
Bạn thấy sao?