2
Tôi mở một cửa hàng đồ lót gợi cảm trên Taobao.
Để giữ tương tác, tôi thường xuyên săn lùng các mẫu mới.
Sau đó tự chụp ảnh, nhờ người chỉnh sửa rồi đăng lên cửa hàng để test độ thu hút.
Bài tập marketing lần này đúng là như đo ni đóng giày cho tôi.
Tôi liếc lời mời kết vẫn chưa chấp nhận.
Chụp màn hình lại, trong lòng lạnh.
Không có thì tôi vẫn bài như thường.
Đến lúc đó, tôi sẽ lên thẳng phòng giáo sư, khóc than một trận.
Cam đoan ta bị trừ sạch điểm thường kỳ.
Nghĩ xong, tôi liền mặc thử bộ nội y mới lên ma-nơ-canh nhựa.
Bắt đầu chụp lia lịa, góc nào khó cỡ nào cũng không khó tôi.
Sau đó mở khung chat với “nữ hoàng photoshop” – Trương Xán Xán, gửi cả đống ảnh qua.
Vì đã hợp tác nhiều năm nên chẳng cần nhiều.
Cô ấy luôn hiểu chính xác tôi cần gì.
Gửi ảnh xong, tôi vừa hút trà sữa vừa xem phim.
Đang tới đoạn nam nữ chính chuẩn bị hôn nhau…
Tôi gian trá như kẻ hóng drama.
Thì tiếng thông báo WeChat đột nhiên vang lên như bom nổ.
Chắc con thân FA ngàn năm của tôi thức dậy rồi.
Tôi hờ hững liếc mắt điện thoại — và lập tức chết lặng.
「????」
「Tôi biết thèm khát thân thể tôi, với tư cách là một nữ sinh đại học đã trải qua 9 năm giáo dục nghĩa vụ và kì thi đại học nghiêm túc, không thấy mình nên có chút đạo đức à?」
「Cô có biết hành vi của đã Anh thành quấy rối dục theo pháp luật không?」
「Tôi sẽ báo với giáo sư, tôi không muốn ở chung nhóm với thêm một giây nào nữa!!」
……
Hôm qua lúc gửi lời mời, tôi có để lại lời nhắn kèm theo.
Nên vừa là biết người nhắn chính là Trần Ngôn Chi.
Tôi đứng hình tại chỗ!
Quay về trang chính, ối giời ơi.
Trần Ngôn Chi vừa mới chấp nhận lời mời kết — nằm chễm chệ ở đầu danh sách.
Tôi tưởng đó là Trương Xán Xán!
Tôi nằm ngửa trên giường, trân trân lên trần nhà ký túc xá, miệng há hốc không nên lời.
Muốn giả chết luôn cho rồi, lại sợ ảnh thật sự đi méc thầy.
Thế là tôi run run gọi video luôn cho rồi.
Khoan, thật ra tôi định gọi cuộc gọi thoại cơ.
Đang định tắt để gọi lại thì bên kia bắt máy luôn rồi.
Vừa mới kết chưa 24 tiếng, mà nhận video chưa tới 3 giây. Tốc độ tốt đấy.
Cú “sát thương nhan sắc” đập thẳng vào mặt.
Lần đầu tiên gần khuôn mặt mệnh danh “đẹp trai ngàn năm có một”.
Tôi nuốt nước miếng, phải thừa nhận: cũng đấy chứ.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, gượng còn khó coi hơn khóc:
“Bạn học Trần Ngôn Chi, nếu tôi tôi gửi nhầm người, có tin không?”
Khóe môi Trần Ngôn Chi khẽ nhếch:
“Nếu gửi nhầm một hai tấm thì tôi còn tin. Nhưng gửi hẳn bốn năm chục tấm đó nha.”
Chuyện đến nước này, tôi đành liều:
“Thật ra… là tôi cố ý gửi cho Anh đấy, chẳng phải chúng ta phải bài tập quảng cáo chung sao?”
“Tớ thấy dự án khởi nghiệp hiện tại của mình khá phù hợp với bài tập lần này. Anh có thể xem mấy tấm ảnh sản phẩm tớ đã chụp. Nếu thấy ổn, tớ sẽ nhờ người chỉnh sửa, rồi nộp bài luôn.”
Nụ trên mặt Trần Ngôn Chi cứng đờ: “Khởi nghiệp?”
“Ừ, nếu Anh thấy hợp, lát nữa tớ nhờ người P ảnh xong, Anh phụ tớ viết phần nội dung, rồi hai đứa mình cùng nộp cho thầy Vương.”
Biểu cảm của Trần Ngôn Chi bắt đầu trở nên kỳ lạ.
“Anh muốn tớ viết nội dung cho cái này á?”
Tôi nghĩ đến mấy tấm ảnh lộ da thịt, nóng bỏng kia.
Ờ thì… đúng là không hợp lắm với gương mặt băng giá trước mặt.
Nhưng có liên quan gì tới tôi?
“Ừ, đã gọi là chung thì cả hai phải cùng góp công chứ, điểm thường kỳ chia đôi đó nha!”
Tôi bắt đầu vừa dụ vừa dọa.
Trần Ngôn Chi là nam thần nổi tiếng trong trường, khả năng viết nội dung thuộc hàng đỉnh cao.
Nghe đâu trên Douyin còn có cả triệu fan.
Cơ hội vừa “ké fame”, vừa “ké tài” của đại thần để kiếm tiền…
Ngốc mới không tranh thủ.
Trần Ngôn Chi Anh mày, không gì.
Có vẻ đang suy nghĩ thiệt hơn.
“Anh nghĩ xem, giờ nghĩ ý tưởng mới thì lâu lắm. Trong khi đây có sẵn sản phẩm, Anh chỉ cần viết nội dung thôi.”
“Mấy việc còn lại như đăng bài, chạy quảng cáo, tổng hợp số liệu tớ lo hết. Nếu hiệu quả tốt, điểm của Anh cũng sẽ cao.”
Trần Ngôn Chi khẽ gật đầu: “Được, chỉ lần này thôi.”
Khi khuôn mặt đẹp trai sát thương cực mạnh ấy biến mất khỏi màn hình…
Tôi đưa tay đặt lên ngực trái đang đập thình thịch.
Đẹp trai thì giỏi lắm à?
Cũng chỉ là công cụ miễn phí của tôi thôi!
Được tiếp
Bạn thấy sao?