Thì ra, Diệp Ảnh An đã biết.
Anh ta đã biết tôi từng cố gắng tranh vai trong Tứ Thủy Vãng Sự.
Anh ta cũng biết đêm hôm đó, khi tôi định gì đó trên xe.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn kiên quyết ra câu “Tôi không thiên vị trong công việc”.
Sau bữa tiệc, vừa bước ra khỏi hội sở, tôi đã thấy Diệp Ảnh An đứng bên đường, chờ tôi.
Chúng tôi đã kết thúc cuộc trò chuyện trong văn phòng ngày hôm đó không mấy vui vẻ.
Con người luôn như —
Khi càng đến gần thứ mà mình khao khát nhất, thì lại càng muốn rút lui.
Tôi không dám tin vào những suy đoán của mình.
Nhưng tôi cũng sợ rằng những suy đoán đó là sai lầm.
Thậm chí, tôi còn không có đủ dũng khí để hỏi thẳng
May thay, Diệp Ảnh An luôn là một người có phong độ.
Anh ta không ép tôi, cũng không đẩy tôi vào đường cùng.
Anh ta cho tôi đủ thời gian để tự mình suy nghĩ và chấp nhận.
“Anh không vào chào đạo diễn Hoa một tiếng sao?”
Diệp Ảnh An lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
“Những buổi tụ tập kiểu này, tôi chỉ tham gia đúng một lần.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Anh ta cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi, ánh mắt rơi trên mái tóc tôi, rồi thản nhiên đáp:
“Để khiến em từ bỏ ảo tưởng, không còn nghĩ đến chuyện đóng phim của Hoa Chương nữa.”
Tôi không thể tin nổi, trừng mắt ta.
Diệp Ảnh An chắc chắn đã đọc bài báo của Khang Bội không biết bao nhiêu lần, vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta lặp lại chính xác từng chữ trong đó:
“Chúng tôi đã xem đi xem lại Nhu Tình Tựa Nước.
“Tôi , sau này ước mơ của tôi là trở thành biên kịch cho Hoa Chương.
“Cô ấy , thì ước mơ của ấy chính là trở thành diễn viên trong phim của Hoa Chương.”
Nhu Tình Tựa Nước là tác phẩm đầu tay của Hoa Chương, cũng là bộ phim giúp ông ấy một bước thành danh.
Cũng là bộ phim tôi thích nhất.
Nhưng Diệp Ảnh An đã hiểu sai mối liên kết này.
Tôi không thích Hoa Chương vì Khang Bội.
Mà là tôi đã kéo Khang Bội cùng xem rất nhiều phim của Hoa Chương.
Từ ngày nhà tôi có chiếc băng video đầu tiên, tôi đã thích Hoa Chương rồi.
Là Khang Bội đã đảo lộn nguyên nhân và kết quả.
Anh ta thêm thắt bịa đặt trong bài viết của mình, khiến tôi trở thành một kẻ si mù quáng trong câu chuyện của ta.
Năm đó, vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận với Khang Bội.
“Sau đó, đã rất buồn.”
“Mãi đến năm năm sau, mới biết… thì ra người trong lòng em không phải là Khang Bội.”
Diệp Ảnh An lộ ra một vẻ đơn hiếm thấy.
Sự đơn ấy không chỉ vì hiểu lầm, mà còn vì năm năm đã trôi qua trong tiếc nuối.
16
Thật ra, tôi cũng không rõ mình bắt đầu thích Diệp Ảnh An từ khi nào.
Nếu nhất định phải truy ngược lại, có lẽ đó là từ rất lâu rất lâu trước đây.
Sau khi chia tay, khi nỗi đau vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, tôi một thân một mình, cầm theo thư mời nhập học, bay đến một đất nước xa xôi bên kia đại dương.
Người không quen, tiếng cũng không thông, tôi đã chịu không ít khổ sở.
Sau nhiều lần tìm kiếm, tôi mới một căn hộ ưng ý.
Chủ nhà là người biết tiếng Trung, rằng người trước cũng là một người Trung Quốc.
Tôi chỉ biết, đó là một người có chữ viết rất đẹp.
Vì ngày dọn vào, tôi đã nhặt một quyển sổ dưới gầm giường.
Bút tích trong đó tinh tế đến mức có thể dùng mẫu thư pháp.
Tên cuốn sổ là—
“Cẩm nang sinh tồn ở Anh Quốc.”
Cuốn bảo bối này đã giúp tôi vượt qua những năm tháng du học.
Trong đó ghi chép tỉ mỉ mọi con phố lớn nhỏ, danh sách cộng đồng người Hoa sẵn sàng giúp đỡ, những mẹo nhỏ sống sót ở một đất nước xa lạ.
Ngoài ra, còn có một bức ảnh kẹp trong sổ.
Trong ảnh là một bàn tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve một con mèo béo trắng muốt.
Đốt thứ hai của ngón trỏ có một nốt ruồi.
Mặt sau bức ảnh có ghi một cái tên bằng tiếng Anh:
Ethan.
Tôi tò mò nhờ Hứa Nguyên Sương tìm hiểu xem người này là ai.
Cô ấy lười biếng trả lời, giọng điệu không chút bất ngờ:
“Diệp Ảnh An đó, thiếu gia nhà họ Diệp, chưa nghe qua sao?”
Tất nhiên là tôi đã nghe qua.
Ở Lan Thành, cái tên này nổi tiếng đến mức không ai không biết.
Từ đó, tôi đặc biệt lưu ý đến cái tên này.
Hai con người, ở hai không gian khác nhau, mỗi người trôi nổi theo quỹ đạo riêng, lại vô có một sợi dây liên kết kỳ lạ.
Cho đến một ngày, tại một nhà hàng cao cấp—
Người đàn ông ấy ngồi xuống đối diện tôi, lễ độ đưa tay ra:
“Xin chào, tôi là Diệp Ảnh An.”
Tôi chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên khớp ngón tay , thoáng thất thần.
Rồi bỗng nhiên bật :
“Xin chào, Diệp Ảnh An.”
Nhưng giữa môi và răng tôi, cái tên mà tôi thật sự muốn thốt lên lại là—
Ethan.
17
Vậy còn khởi đầu của Diệp Ảnh An thì sao?
Tôi dũng cảm hỏi thẳng:
“Lần đầu tiên gặp tôi, cảm thấy thế nào?”
Diệp Ảnh An khựng lại, ánh mắt mang theo vài phần hồi tưởng.
“Là sinh nhật em.”
“Ở căn hộ của em bên Anh, em tổ chức tiệc, cầm micro hát Dù chết cũng muốn .”
Tôi: “?”
Diệp Ảnh An bật khẽ, chậm rãi tiếp:
“Có lẽ em không biết, căn hộ em lúc đó, trước đây vốn là nơi tôi từng ở.”
“Hôm đó tôi về Anh việc, tiện thể đến gặp lại chủ nhà cũ để ôn chuyện.”
“Vốn dĩ định nâng ly cùng ông ấy, đáng tiếc, căn hộ đó cách âm quá kém.”
“Thế là tôi và ông ấy chỉ có thể trừng mắt nhau, ngồi dưới lầu, lặng lẽ nghe em từ Dù chết cũng muốn hát đến Lệ nữ vũ.”
Một ngày nào đó sau này, Diệp Ảnh An bị mẹ ép đi xem mắt vô số lần, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Đúng lúc đó, ông chủ nhà cũ gọi điện thoại, tiện miệng nhắc đến:
“Cô Trung Quốc kia đã tốt nghiệp về nước rồi. Ethan, từ giờ tôi không còn nghe giọng hát đặc biệt như thế nữa.”
Diệp Ảnh An lơ đãng một câu:
“Nhà họ Phương cũng có một con , đúng không?”
Bà Diệp từ lâu đã nghi ngờ con trai mình không lưu số bất kỳ nào trong danh bạ, vừa nghe , bà mừng như trúng số, lập tức sắp xếp cuộc gặp mặt.
Tôi hoàn toàn không nhớ nổi mấy chi tiết này.
Nghe xong câu chuyện, tôi xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống, ngón chân bấu chặt nền nhà.
“Tôi hát cũng không đến nỗi tệ mà.”
Diệp Ảnh An tôi bằng ánh mắt khích lệ, mỉm nhẹ nhàng:
“Đúng , giọng hát của em rất có phong cách riêng.”
“Tôi rất ngưỡng mộ điểm này của em—dù là hát hay việc, em đều có nhịp điệu của riêng mình.”
Thích một người từ lâu lại không tự nhận ra.
Khi cuối cùng cũng phát hiện ra, phản ứng đầu tiên lại là muốn chạy trốn.
Đúng , rất có “nhịp điệu”.
Ánh đèn đường lùi dần phía sau.
Tôi mơ màng dựa vào ghế da, cơn say ập đến, mí mắt nặng trĩu.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Diệp Ảnh An, nhân lúc đèn đỏ thì thì thầm bên tai tôi:
“Phương Nhiễm, không thể nào buông tay em .”
Tôi mơ màng lầm bầm:
“Anh cố gắng đi đã, theo đuổi tôi trước rồi .”
Đây thực ra là lời thoại trong bộ phim mới, tôi nhầm trong lúc mơ ngủ.
Nhưng Diệp Ảnh An lại nghe lọt vào tai, còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Anh ta bật một bài nhạc nhẹ nhàng vui tươi, tâm trạng tốt đến mức không giấu nụ nơi khóe môi.
18
Diệp Ảnh An từ những lần ghé thăm thưa thớt ban đầu, đến lúc chính thức vào ở hẳn trong căn hộ của tôi, chỉ mất đúng ba tháng.
Anh ta ngày nào cũng ở nhà họp hành, đến mức con mèo của tôi cũng phát trầm cảm.
Và tôi cũng sắp phát điên rồi.
Bộ phim mới của tôi quay theo từng giai đoạn, mà giai đoạn đầu lại không có nhiều phân cảnh của tôi.
Nên tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, tự biên tự diễn trước gương cả ngày.
Sống ổn định lâu quá rồi cũng phát chán, tôi bắt đầu thèm ra ngoài đổi gió.
Vậy nên, vừa thấy Diệp Ảnh An ra ngoài xã giao, tôi lập tức lôi chiếc váy da nhỏ đã phủ bụi từ lâu ra mặc.
Trang điểm xong xuôi, tôi gọi ngay cho Hứa Nguyên Sương, hẹn đi bar giải sầu.
Đây là quyết định sai lầm nhất tôi từng gần đây.
Sống ngoan ngoãn quá lâu, tôi đã quên mất Hứa Nguyên Sương là một dân chơi chính hiệu.
Thế nên, khi vài cậu trai trẻ khoác hờ áo sơ mi, gần như “không mặc gì” bước vào phòng VIP, tôi suýt quỳ xuống van xin tha thứ.
【Chị em, chơi thế này là không ổn đâu?】
Hứa Nguyên Sương: “Cô quê mùa thật đấy.”
Tôi im lặng đi tìm túi xách, định lẻn đi, lại bị Hứa Nguyên Sương kéo lại.
“Phương Nhiễm, bây giờ cậu là người độc thân, cậu sợ cái gì?”
Cô ấy có vẻ không nắm rõ lắm trạng cảm của tôi hiện giờ.
Tôi ấp úng:
“Cậu độc thân là độc thân tương đối hay độc thân tuyệt đối?”
Cô ấy chẳng thèm quan tâm, kiên quyết không cho tôi đi.
Dưới màn tấn công dồn dập của mấy cậu trai trẻ gọi “chị ơi” ngọt lịm, tôi mơ mơ màng màng nốc liền mấy ly rượu.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng lớn vang lên từ cửa phòng bao.
Tôi ngẩng đầu lên, một cái này liền tôi toát mồ hôi lạnh.
Diệp Ảnh An đứng ở cửa, ánh mắt tôi như thể muốn người ngay tại chỗ.
Tôi vẫn chưa kịp nắm tay bất kỳ “cậu trai đẹp mã” nào, vẫn run rẩy bước lên trước, cố gắng lấy lòng:
“Anh… sao lại đến đây?”
Diệp Ảnh An vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu như băng:
“Gọi điện cho em, em không nghe máy.”
Một người đàn ông trên người viết rõ hai chữ “Chớ có lại gần”, giận dữ xông vào, khiến cả phòng bao lặng ngắt như tờ.
Nhưng đúng lúc này, cậu trai trẻ vừa ngồi cạnh tôi không biết phát điên gì, đột nhiên nũng chạy đến bên tôi:
“Chị ơi, trai này hung dữ quá đi! Chúng ta đừng để ý đến ta nữa, em tiếp tục uống với chị nha~”
Diệp Ảnh An đưa mắt qua lại giữa tôi và cậu trai kia, vẻ mặt bỗng trở nên kỳ quái, rồi đột nhiên bật vì tức giận.
“Cậu ta uống với em?”
Rõ ràng là cơn giận của ta đang không ngừng dâng lên.
Tôi chưa kịp giải thích, đã bị ta kéo ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua, tôi vô liếc thấy Hứa Nguyên Sương đang đầy đắc ý.
Lúc đó tôi mới tỉnh ra—mình đã bị ấy gài bẫy!
Diệp Ảnh An không gọi tài xế.
Anh ta cũng không đưa tôi về nhà.
Mà là đưa tôi đến căn hộ trước đây từng là nhà của chúng tôi—căn phòng cưới của cả hai.
Sau khi ly hôn, căn nhà này sang tên cho tôi, tôi chưa từng quay lại dù chỉ một lần.
Mọi thứ trong căn nhà vẫn y như cũ, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Rõ ràng là vẫn có người âm thầm bảo dưỡng nó.
Lưng tôi chạm vào lớp chăn đệm mềm mại, ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng trưng.
Diệp Ảnh An đè tôi xuống giường, hơi thở nặng nề.
Ánh mắt ta lướt từ khuôn mặt tôi, dọc theo cơ thể, dừng lại trên chiếc váy ngắn bó sát đến mức quá mức gợi cảm của tôi.
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy hơi khó chịu, vô thức vặn eo.
“Phương Nhiễm, có tôi rồi mà em vẫn cần tìm người khác?”
Tôi và Diệp Ảnh An, quá dễ dàng để thành “lửa bén rơm”.
Trong một cuộc hôn nhân mà mọi chỉ số đều xanh, chỉ có “chuyện giường chiếu” là đỏ rực không ai sánh kịp.
Thậm chí, tôi đã từng nghiêm túc tự hỏi bản thân:
Làm sao mà tôi lại thích Diệp Ảnh An đến mức này?
Rồi có một ngày, tôi vô đọc một câu, và đột nhiên thông suốt mọi chuyện:
“Một cuộc hôn nhân lý tưởng là: 49% tài chính + 49% dục + 2% và sự bao dung.”
Diệp Ảnh An luôn thực hiện xuất sắc 98% đầu tiên.
Dạo gần đây, ta cũng cố lấp đầy 2% còn lại.
Sau trận kịch liệt, ta ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Bao giờ thì mới theo đuổi em?”
Tôi còn chưa hoàn toàn lấy lại nhịp thở, mơ màng đáp:
“Để sau, để sau đi…”
Nhưng đúng lúc làn sóng thứ hai sắp ập đến, tôi mơ hồ nhớ ra một chuyện quan trọng—
Hôm nay quên cho mèo ăn rồi!
Con mèo béo trắng múp ấy!
19
Khi tôi bị nhốt trong rừng sâu núi thẳm để quay phim, bên ngoài xảy ra một chuyện lớn.
Có người chụp khoảnh khắc tôi và Diệp Ảnh An cùng bước vào Cục Dân Chính!
Người chụp ảnh vốn không biết chúng tôi là ai, chỉ đơn giản cảm thấy “trai tài sắc, thật đẹp đôi”, nên tiện tay chụp lại.
Nhưng dạo gần đây, vì hợp tác với Hoa Chương, tôi ý hơn bao giờ hết.
Người đó chợt nhớ ra, lập tức đăng video lên mạng.
Rồi chẳng bao lâu, dân mạng đào ra thân phận của Diệp Ảnh An.
Quản lý của tôi đau khổ nhắn tin tới:
“Bây giờ trên mạng đều đang cậu và tổng giám đốc Diệp đã đăng ký kết hôn.
“Giờ tôi nên đính chính rằng hai người thực ra đi ly hôn, hay là…?”
Nhưng hoàn toàn không có cơ hội để đính chính.
Bởi vì Diệp Ảnh An, người hiếm khi xuất hiện trước truyền thông, đột nhiên tham gia buổi ra mắt sản phẩm của một thương hiệu dưới trướng ta.
Tại sự kiện, phóng viên chẳng buồn hỏi về sản phẩm, mà trực tiếp hỏi về chuyện hôn nhân của ta:
“Tổng giám đốc Diệp, xin hỏi khi nào và bà xã tổ chức hôn lễ?”
Diệp Ảnh An như gió xuân ấm áp, trả lời một cách tự nhiên:
“Còn phải xem ý của vợ tôi.
“Tôi thì lúc nào cũng sẵn sàng.”
Nhờ câu này, hình ảnh của Diệp Ảnh An trong mắt công chúng đột nhiên trở nên thân thiện và gần gũi hơn bao giờ hết.
Khiến đám cấp dưới của ta hoang mang cực độ.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, rồi nhắn tin trả lời quản lý:
【Đừng đính chính nữa.】
Quản lý: 【?!】
Ngày bộ phim đóng máy, sau nhiều ngày trời âm u mưa phùn, bầu trời đột nhiên quang đãng.
Hoa Chương bao trọn một khu nghỉ dưỡng trên núi, rằng muốn tổ chức tiệc mừng tôi.
Nhưng vừa đến nơi, tôi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Một khu nghỉ dưỡng nằm giữa rừng sâu núi thẳm, sao lại trang trí xa hoa đến ?
Hơn nữa, tôi chẳng báo với ai, thế mà lại có rất nhiều người đến dự.
Hứa Nguyên Sương cũng xuất hiện, mà ấy trước nay không gì vô ích.
Cô ấy cầm ly rượu, bước đến bên tôi, rồi đột nhiên buông một câu đầy ẩn ý:
“Mãi đến sau này, khi cậu chán ngấy cuộc hôn nhân lạnh lẽo ấy, cậu mới đề nghị ly hôn.”
Tôi nghi hoặc ấy:
“Hả?”
Hứa Nguyên Sương lắc nhẹ ly rượu, giọng điệu như như không:
“Diệp Ảnh An trong thương trường thì cao tay thao túng lòng người, trong chuyện cảm thì kém cỏi như một kẻ què.”
Tôi nghĩ đến những biểu hiện gần đây của ta, cảm thấy cũng không đến nỗi nào, nên lên tiếng bênh vực:
“Tôi thấy cũng ổn mà.”
Cô ấy phụt , liếc tôi một cái:
“Người ta cưới vợ về năm năm rồi, vẫn chưa dỗ vào tay, mà cậu bảo ổn?”
“Cậu cũng . Nếu không phải vì năm nay tôi có việc cần nhờ Diệp Ảnh An, tiện thể nhúng tay vào một chút, thì tôi đoán hai người còn có thể tiếp tục hiểu lầm nhau thêm mười năm nữa.”
“Cũng chưa chắc đâu.”
“Những năm trước, lý do chủ yếu là vì Diệp Ảnh An thực sự rất bận.”
Nhà họ Diệp xuất phát từ ngành truyền thống, trong cơn sóng dữ của nền kinh tế mới, vẫn có thể đứng vững, hoàn toàn nhờ vào những cuộc cải cách táo bạo của cha con nhà họ Diệp.
Và người chịu trách nhiệm chính, chính là Diệp Ảnh An.
Mấy năm qua, ta gần như đem mạng sống của mình buộc chặt vào công việc.
Rõ ràng, hiệu quả đã thấy ngay trước mắt.
Giữa lúc nhiều tập đoàn cùng thời đang tụt dốc không phanh, tập đoàn Diệp Thị lại vươn lên một tầm cao mới.
Bây giờ, Diệp Ảnh An ít nhất không còn phải bay khắp thế giới suốt nhiều năm liên tục nữa.
Tôi chỉ nhẹ, không buồn đáp lời Hứa Nguyên Sương.
Bởi vì ngay lúc này, đám đông phía trước bỗng nhiên tản ra.
Nhạc nền của bữa tiệc cũng dần trở nên dịu dàng.
Và tôi thấy—
Nam chính của đời tôi, khoác lên bộ vest tinh tế, tay cầm bó hoa, chậm rãi bước về phía tôi.
End
Bạn thấy sao?