Tin Đồn Mang Thai [...] – Chương 1

Ly hôn ba tháng, tôi vì ăn uống thả phanh mà tăng hẳn 5 cân.

Mặc áo hở rốn quên hóp bụng, thế là bị cánh truyền thông chụp lén.

Chẳng mấy chốc, tin đồn tôi mang thai lan truyền khắp nơi.

Người chồng cũ từng mệnh danh là “Tu La mặt lạnh” lập tức bay về nước trong đêm, mang theo vô số đồ bổ rồi chiếm luôn tổ ấm nhỏ của tôi.

Tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu : “Đúng là có thai, không phải của .”

Người đàn ông chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, từng bước ép sát tôi: “Được rồi, con không phải của tôi, vợ thì chắc chắn phải là của tôi”

1

Khi quản lý gửi cho tôi danh sách từ khóa hot search, tôi vẫn còn đang tận hưởng kỳ nghỉ ở Hawaii.

Giới truyền thông bây giờ đúng là quá mức thần thông quảng đại, tôi ở tận nước ngoài mà vẫn bị chụp lén.

Bị chụp lén thì thôi đi, đằng này còn bịa đặt tôi mang thai.

Không thể tin nổi, tôi bật dậy từ bãi cát, giận dữ giật kính râm xuống, ngón tay đang móng lướt nhanh trên màn hình, không chút do dự gửi lời “thăm hỏi” toàn bộ gia đình đám truyền thông vô lương tâm kia.

Đúng lúc đó, một tin nhắn WeChat bật lên.

Diệp Ảnh An: 【Ở đâu?】

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, kèm theo một hình nền đen trừu tượng, lạnh lùng như chính con người ta.

Diệp Ảnh An là chồng cũ của tôi, chúng tôi kết hôn bí mật suốt năm năm, sống xa cách hai nơi.

Duy nhất một mối liên hệ là ta chuyển tiền sinh hoạt phí cho tôi đúng hạn mỗi tháng, lâu lâu đến dịp lễ Tết thì ghé nhà ăn một bữa cơm.

Suốt năm năm hôn nhân, số lần tôi gặp ta đếm trên đầu ngón tay.

Mãi đến sau này, tôi chịu không nổi kiểu hôn nhân như góa bụa này nữa, nên đã đề nghị ly hôn.

Diệp Ảnh An dứt khoát đồng ý, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp thời gian bay từ nước ngoài về để hoàn tất thủ tục, không hề dây dưa.

Là một kẻ cuồng công việc như ta, chắc chắn không đời nào lại nhắn tin vô nghĩa thế này, lý do duy nhất chỉ có thể là ta đã thấy hot search.

Nhớ lại đêm trước khi ly hôn đầy điên cuồng, tôi chỉ cảm thấy ê răng, cắn chặt môi, gượng gạo nhắn lại ba chữ:

【Liên quan gì?】

Ngay giây tiếp theo, đối phương gửi đến một bức ảnh—là căn hộ của tôi.

Trong ảnh, một bàn tay đeo đồng hồ nam đang vuốt ve con mèo cưng của tôi.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra… tôi quên đổi mật khẩu căn hộ!

Hèn hạ!

Tôi nghiến răng nguyền rủa ta trong lòng, sau đó ra lệnh cho trợ lý mua vé máy bay về nước ngay lập tức.

2

Tôi gần như ôm cả một bụng lửa giận trở về.

Thế , khi mở cửa căn hộ, cơn giận trong tôi bỗng vơi đi phân nửa.

Trước quầy bếp mở, Diệp Ảnh An đang đeo chiếc tạp dề màu hồng của tôi, tác tao nhã thái rau.

Trên bếp, nồi canh gà đang sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt.

Diệp tổng—người tung hoành thương trường vô địch thủ, tài sản kếch xù, suốt ngày chỉ biết đến công việc—thế mà cũng có ngày rửa tay nấu ăn?

Quả thực là một cú sốc quá lớn với tôi.

Trợ lý theo sau tôi rụt rè nhét vali vào tay tôi, dáng vẻ như đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

“Chị Nhiễm Nhiễm, tổng giám đốc Diệp bảo em gửi thông tin chuyến bay của chị cho ấy… Chị cũng biết mà, ấy là cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta, em…”

Kết hôn năm năm, tôi đã quen với việc không một ai bên cạnh dám trái lệnh Diệp Ảnh An.

Cũng may tôi chẳng mấy khi để tâm chuyện này, chỉ phất tay ra hiệu cho trợ lý về trước.

Trợ lý như đại xá, vội vàng đẩy hành lý vào cửa rồi chạy mất dạng.

Diệp Ảnh An lau tay, bước đến nhận lấy hành lý của tôi.

“Vào thay đồ trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.

“Hành lý để đó, lát nữa dọn giúp em.”

Nếu không phải khuôn mặt ta vẫn lạnh lùng như băng, tôi thực sự sẽ hoài nghi có phải ta bị quái nhập rồi không.

3

Tôi và Diệp Ảnh An kết hôn là do cha mẹ sắp đặt, mai mối định đoạt.

Năm đó, ta vừa tiếp quản công ty. Dù đã dẫn dắt một vài dự án thành công, vẫn bị các lão thành trong công ty nghi ngờ là trẻ người non dạ, khó gánh vác trọng trách.

Thế là, trong lúc ra tay thanh trừng công ty bằng thủ đoạn cứng rắn, ta cũng thuận theo sự sắp đặt của gia đình, bắt đầu đi xem mắt, nhằm tạo dựng hình tượng một tổng giám đốc ổn định và đáng tin cậy.

Nhưng mười mấy lần hẹn hò đều không vừa ý, đến lượt tôi thì ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Buổi xem mắt hôm ấy, tôi chỉ vừa tự giới thiệu một câu, bữa tiệc đã kết thúc chóng vánh.

Tôi nghĩ chuyện chắc chắn chấm dứt tại đây.

Không ngờ, chẳng bao lâu sau, nhà họ Diệp lại chủ đến hỏi cưới, muốn rước tôi về Diệp phu nhân.

Cha dượng tôi vui mừng khôn xiết, ước gì có thể gói tôi lại rồi giao ngay cho nhà họ Diệp.

Còn mẹ tôi thì khóc suốt ba ngày, sau đó vẫn khuyên nhủ:“Gả cho ai cũng là gả, ít ra Diệp Ảnh An vừa đẹp trai vừa giàu có, cưới về cũng không thiệt thòi.”

Từ ngày mẹ tái giá vào nhà họ Phương, tôi đã hiểu số phận của mình.

Cha dượng tài trợ tôi đi du học, tốn tiền bồi dưỡng đủ loại sở thích, mục đích cuối cùng chỉ là để tôi trở thành công cụ liên hôn, giúp trai cùng mẹ khác cha của tôi có thêm nền tảng vững chắc trong sự nghiệp.

Tình và hôn nhân vốn chẳng đáng để bận tâm, huống hồ lấy Diệp Ảnh An, tôi thực sự không lỗ chút nào.

Vậy là hai nhà Phương – Diệp nhanh chóng trở thành thông gia.

Vì công việc của Diệp Ảnh An quá bận rộn, chúng tôi thậm chí không tổ chức đám cưới.

Khi đó, tôi vừa lén gia đình dấn thân vào giới giải trí, việc không có hôn lễ thực sự hợp ý tôi. Tôi và Diệp Ảnh An cũng ngầm hiểu không ai nhắc đến chuyện này, thế là cuộc hôn nhân của chúng tôi cứ thế giữ kín.

Bên ngoài chỉ biết Diệp Ảnh An có một người vợ cảm vô cùng ổn định, không ai biết người đó chính là tôi.

Diệp Ảnh An kéo tôi vào phòng khách, vừa ngồi xuống, tôi đã thấy đống quà tặng chất cao như núi trước cửa sổ sát đất.

Toàn bộ đều là sản phẩm mẹ và bé cao cấp.

Tôi hoảng hồn, còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ảnh An đã thản nhiên lên tiếng:

“Quần áo em cần mặc trong thời gian tới, đã mua đủ theo từng tháng, để trong phòng thay đồ rồi.

“Mỹ phẩm cũng đã chuẩn bị loại dành riêng cho phụ nữ mang thai.

“Chuyện đột ngột quá, sắp xếp hơi vội. Đợi em nghỉ ngơi xong, sẽ đưa em đi chọn thêm.”

Tôi khó khăn nuốt nước bọt, rồi lập tức bật dậy, lao vào phòng thay đồ.

Khoảng trống một phần ba trước đây đã bị lấp đầy hoàn toàn, vô số bộ trang phục tinh xảo chen chúc nhau. Trong đó còn có vài chiếc túi Hermès sáng loáng.

Diệp Ảnh An đứng phía sau, rất hài lòng với kiệt tác của mình, chậm rãi bước đến bên tôi.

“Thích không?”

Tôi chằm chằm vào mấy chiếc túi hiếm có khó mua trong tủ kính, mắt sáng rực.

Thích! Tôi thích chết mất!

Đây chẳng phải chính là kịch bản chồng nhà giàu điên cuồng cưng chiều tôi mà tôi từng mơ ư?

Thật ra, giữa tôi và Diệp Ảnh An chưa từng có một chút cảm vợ chồng nào.

Suốt năm năm kết hôn, ngoài mấy món quà mang tính hình thức trợ lý của ta gửi đến vào ngày kỷ niệm, chưa từng chủ tặng tôi thứ gì.

Sợi dây liên kết duy nhất giữa tôi và ta chính là con số bảy chữ số lạnh lẽo chuyển vào tài khoản tôi đúng hạn mỗi tháng.

Nhưng bây giờ, ta lại chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho tôi.

Điều này đủ khiến tôi choáng váng đến mức mất phương hướng.

Tôi ôm chặt mấy chiếc túi, vừa kích vừa vui sướng quay lại phòng khách.

Thế , ngay khi vừa ngồi xuống, câu hỏi của Diệp Ảnh An lập tức kéo tôi về thực tại:

“Đêm trước khi ly hôn… Anh có em đau không?”

“Là đêm hôm đó sao?”

Tôi chấn , cảm giác lâng lâng phút chốc bị dội một gáo nước lạnh.

5

Tin nhắn đề nghị ly hôn tôi gửi cho Diệp Ảnh An, ta mất nửa tháng mới trả lời.

Chỉ vỏn vẹn một chữ: “Được.”

Sau đó, ngay tối hôm sau, ta lập tức bay về nước.

Thật ra, ta hoàn toàn không cần tự mình chạy về. Với một người mà thời gian quý giá đến mức từng phút từng giây đều đáng giá hàng chục triệu, tôi thậm chí cảm thấy dùng chuyện ly hôn để phiền ta là một sự phạm.

Dù sao thì, tôi và ta đã thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân. Những gì đứng tên ta, tôi không thể đến dù chỉ một xu.

May mắn thay, Diệp Ảnh An là một người đồng đội hào phóng. Anh ta chủ chia cho tôi rất nhiều tài sản.

Tôi cảm quá, thế là muốn gì đó để báo đáp ta.

Ban đầu, tôi chỉ định tự tay nấu một bữa cơm cho ta.

Nhưng rồi, nến thơm, rượu vang vừa lên, bầu không khí trượt dài về một hướng không thể kiểm soát.

Hai người trưởng thành, cộng thêm đã lâu không gần gũi, lửa bén rơm, chuyện gì đến cũng đến.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, người đàn ông đêm qua còn dịu dàng thủ thỉ bên tai tôi, giờ đã lạnh lùng như một khối băng.

Vừa vận áo sơ mi, vừa cúi đầu gọi điện thoại, thậm chí không buồn liếc tôi lấy một cái.

Tôi lập tức giận đến bốc khói, khoanh tay, lạnh lùng :

“Ký xong thỏa thuận thì đưa tôi.”

Diệp Ảnh An quay lưng về phía tôi, giọng điệu không hề dao :

“Được.”

Nói xong, ta tiếp tục gọi điện, không hề có chút lưu luyến.

Dù sao thì, công việc của ta rõ ràng quan trọng hơn nhiều so với một bà vợ bình hoa như tôi.

Bây giờ, ánh mắt Diệp Ảnh An lại có thêm chút quan tâm và dịu dàng.

Đáng tiếc, không phải dành cho tôi, mà là cho đứa trẻ vốn không tồn tại trong bụng tôi.

Không có đám cưới? Tôi không quan tâm, vì vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại không cảm.

Suốt năm năm hôn nhân, số lần ta về nhà đếm trên đầu ngón tay, tôi cũng tự an ủi rằng mình có thể chịu đựng .

Giờ ta đã đứng vững trong tập đoàn, không còn cần một cuộc hôn nhân để xây dựng hình tượng ổn định.

Vậy nên, khi tôi đề nghị ly hôn, ta dứt khoát đồng ý.

Lúc đó tôi nghĩ, thôi cũng , không cần tức giận gì.

Nhưng bây giờ, khi thấy ánh mắt dịu dàng chưa từng có kia, không hiểu sao, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Tôi đột nhiên rất muốn xé toạc lớp vỏ băng giá của ta, xem thử ta liệu có thể bộc lộ cảm nào khác hay không.

Tôi nở nụ châm chọc, lạnh lùng ta:

“Diễn cần gì nhập tâm ? Đứa bé không phải của .”

Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Diệp Ảnh An đen lại trông thấy.

Diệp Ảnh An tháo tạp dề, để lộ chiếc sơ mi đen với vài chiếc cúc đã cởi, rồi đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ sát đất.

Ánh hoàng hôn nối liền với đường chân trời, lấp lánh rơi xuống căn phòng khách rộng lớn.

Anh ta đứng đó, lưng rộng eo thon, cả người mang theo một vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời.

Nếu không phải vì bầu không khí xung quanh ta lạnh lẽo đến rợn người, tôi thực sự muốn ca ngợi cảnh sắc trước mắt này là tuyệt mỹ nhân gian.

Tôi thấy ta rút ra một điếu thuốc từ túi quần, bật lửa, châm lên.

Tôi chưa bao giờ biết, Diệp Ảnh An cũng hút thuốc!

Giọng trầm thấp vang lên, không chút độ ấm:

“Của ai?”

Tôi bị sự lạnh lẽo và áp lực trong câu hỏi ấy cho rùng mình.

Vừa cố gắng nghĩ ra một cái tên để đổ tội, vừa cân nhắc xem có phải mình hơi quá không.

Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, Diệp Ảnh An đã tiếp.

“Khang Bội, đúng không?”

Bốn chữ nhẹ tênh rơi xuống, tôi lại như bị một tia sét đánh thẳng vào người.

Đã bảy năm rồi, tôi không còn nghe thấy cái tên này.

Quá đỗi kinh hoảng, giọng tôi sắc nhọn hơn hẳn:

“Anh… biết ta?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...