Tìm Ra Sự Thật [...] – Chương 8

17

Một tháng sau, tôi và Cung Thao đến cục dân chính nhận giấy ly hôn.

Bước ra khỏi cửa, hốc mắt Cung Thao đỏ lên:

“Sơ Huệ, xin lỗi…” — lại một lần nữa lời xin lỗi.

“Chuyện lần này ầm ĩ quá, khiến em bị ảnh hưởng không tốt.”

Tôi lắc đầu: “Tôi thì không sao, dù sao cũng là người lớn rồi.”

Tôi thở dài: “Chủ yếu là con bé…”

Nghe , mắt Cung Thao càng đỏ hơn.

Anh cúi đầu, dù cố gắng kiềm chế giọng , vẫn có chút nghẹn ngào:

“Giúp với con một tiếng xin lỗi.”

“Nhưng Tiểu Điềm Điềm là lần đầu của phải có trách nhiệm với ấy…” — , nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Nghĩ đến cảnh tượng trong đồn công an hôm đó, tôi bỗng cảm thấy buồn .

“Nghe ta có thai rồi, chúc hai người sinh con trai nhé.” — tôi với vẻ bình thản.

Cung Thao ngẩng đầu tôi sững sờ:

“Sơ Huệ, biết em luôn là người bình tĩnh, không ngờ em lại có thể buông bỏ dễ dàng đến thế…”

“Tạm ổn thôi. Lúc trước tôi báo cáo lên trường, cũng từng do dự — dù sao vẫn là cha của con tôi.”

Nghe , đồng tử Cung Thao lập tức co rút.

Anh kinh ngạc hỏi: “Sơ Huệ, vừa nãy em gì cơ?”

Anh đứng chết trân tại chỗ, im lặng vài giây, rồi như chợt nhớ ra điều gì:

“Vậy ra… mấy chuyện liên quan đến trai của Tiểu Điềm Điềm… cũng là do em tiết lộ?”

Tôi nhún vai, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Không đợi Cung Thao thêm gì, tôi quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại, thẳng tiến ra bãi đậu xe.

18

Cuộc sống dù có kịch tính đến đâu, cuối cùng cũng sẽ trở về với sự bình lặng.

Nửa năm sau, tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hậu ly hôn.

Điều khiến tôi bất ngờ là con lại tiếp nhận việc sống trong gia đình đơn thân tốt hơn tôi tưởng.

Con bé vẫn là đứa trẻ hoạt bát, dễ thương như trước.

Thời gian đầu, con vẫn thường khóc lóc đòi gặp bố.

Nhưng giờ đây, có lẽ sợ tôi buồn, nên bé ít khi chủ nhắc tới ta nữa.

Còn về Cung Thao, tôi nghe đồng nghiệp ta và Lâm Mộng Điềm đã cưới chạy bầu.

Chỉ là, cuộc sống tái hôn của họ hình như không mấy suôn sẻ.

Sau khi bị trường sa thải, Cung Thao liên tục xin việc ở nhiều đại học và viện nghiên cứu khác.

Nhưng vì vết nhơ trong quá khứ, đều không có kết quả.

Khi ly hôn với tôi, có lẽ vì cảm thấy áy náy, ta đã nhường lại cho tôi phần lớn tài sản.

, hiện giờ cuộc sống của ta khá túng thiếu.

Còn Lâm Mộng Điềm thì rõ ràng không phải kiểu người cam chịu sống kham khổ.

Cô ta bị buộc thôi học, lại không chịu đi kiếm tiền.

Nghe hai người thường xuyên cãi vã vì tiền, cuộc sống chẳng khác gì một mớ hỗn độn.

Về sau, đứa con mà Cung Thao luôn mong chờ cuối cùng cũng ra đời.

Nhưng không phải là con trai như ta kỳ vọng.

19

Rồi trường lại xảy ra một chuyện lớn.

Nói đúng hơn là một vụ bê bối.

Có phần giống với chuyện của Cung Thao trước đây.

Chỉ là nghiêm trọng hơn — liên quan đến tham ô, nhận hối lộ.

Điều khiến tất cả mọi người sốc nhất là, người dính líu lần này… chính là phó hiệu trưởng.

Và không ai ngờ — vụ việc lại một lần nữa kéo theo cái tên quen thuộc: Lâm Mộng Điềm.

Nghe khi Cung Thao biết tin, ta như phát điên.

Ngay trong đêm, ta đi xét nghiệm ADN.

Kết quả: đứa bé không phải con ruột ta.

Nghe cả thế giới như sụp đổ trước mắt , lập tức đệ đơn ly hôn.

Nhưng Lâm Mộng Điềm đâu phải vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ thương như mọi người nghĩ.

Cô ta ầm lên, Cung Thao đã hủy hoại tuổi thanh xuân và học vấn của mình.

Nhất định phải bồi thường.

Thậm chí, ta còn muốn Cung Thao ra đi tay trắng.

Cuộc chiến ly hôn giữa họ vô cùng căng thẳng.

Nghe đâu, Lâm Mộng Điềm còn liên hệ với vài người xã hội đen…

20

Vì giữa tôi và Cung Thao vẫn còn một đứa con chung, nên sau khi ly hôn, tôi không chặn liên lạc của .

Tuy nhiên, ngoài việc trao đổi về chuyện của con , chúng tôi hầu như rất ít chuyện.

Thế gần đây, Cung Thao lại bất ngờ bắt đầu nhắn tin cho tôi liên tục.

Ban đầu, ta vòng vo hỏi vài chuyện liên quan đến con.

Sau đó, đột nhiên chuyển sang quan tâm tôi.

Những tin nhắn vu vơ, chẳng đầu chẳng đuôi như:

“Em ăn chưa? Dạo này có món nào ngon không?”

“Hôm nay lạnh đấy, bên em thế nào? Nhớ mặc ấm nhé.”

“Giờ chắc em vừa tan lớp nhỉ? Hôm nay có bận lắm không?”

“Anh nghe em đang chủ trì một đề tài mới, thế nào rồi? Có vất vả lắm không?”

Tôi không trả lời bất cứ tin nhắn nào.

Cuối cùng, có lẽ ta không chịu nữa, trực tiếp hỏi:

“Sơ Huệ, giữa chúng ta… còn cơ hội nào không?”

Tôi vẫn không phản hồi.

Khung chat hiện lên dòng “đối phương đang nhập văn bản” khá lâu, rồi điện thoại tôi lại nhận một tin nhắn mới:

“Sơ Huệ, vì con… có thể cho một cơ hội nữa không?”

Tôi bật .

Và nhắn lại cho ta:

“Anh Cung này, cũng từng việc trong viện, thử mà xem có bao nhiêu người đứng đầu một dự án mà chồng họ lại đi chạy xe công nghệ ở thị trấn không?”

“Nếu cứ tiếp tục vượt ranh giới như , tôi sẽ chặn liên lạc đấy.”

Vừa đặt điện thoại xuống, tôi nhận cuộc gọi từ viện trưởng.

“Tiểu Dương à — à không, là phó giáo sư Dương rồi. Viện vừa họp xong, đề tài mới nhất đã thống nhất chọn em người chủ trì. Cố gắng lên nhé! Xem có kỷ lục thăng giáo sư nhanh nhất viện mình không!”

Tôi mỉm , tự tin đáp: “Cảm ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Ngoại truyện — Cung Thao:

Cả đời này của tôi, lẽ ra đã có thể trở thành một câu chuyện truyền cảm hứng — chàng trai nghèo vượt khó đổi đời.

Tôi đã chiến thắng trong kỳ thi duy nhất có thể thay đổi số phận.

Bằng nỗ lực của mình, tôi từng bước từng bước có sự nghiệp khá vững chắc ở thủ đô – nơi mà tôi hoàn toàn không có chỗ dựa.

Tôi từng một xinh đẹp, cùng ấy sát cánh dựng tương lai, có một gia đình hạnh phúc.

Cho đến khi phó hiệu trưởng giao cho tôi hướng dẫn một học viên cao học.

ấy gần như không có năng lực chuyên môn, lại nghịch ngợm, đáng — kiểu người mà trước đây tôi chưa từng tiếp .

Cô ấy chuyện hay nghiêng đầu, tay thì cuốn lấy tóc.

Đôi khi, đôi chân trắng trẻo, mảnh mai của ta lại vô chạm vào chân tôi.

Và rồi… tôi không kìm mà sa ngã.

Có lẽ, từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã bắt đầu trượt dài.

Lần đầu tiên của chúng tôi diễn ra ngay tại nơi tôi việc.

Hôm đó, ấy đau đến run rẩy, vẫn cắn môi không kêu một tiếng.

Khi tôi thấy vệt máu mờ mờ kia, tôi đã lặng người rất lâu.

Sự thẹn thùng của một trẻ cùng với màu đỏ ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng không thể nào xóa bỏ.

Từ sau đó, chúng tôi bắt đầu gặp nhau ở khách sạn, trong phòng thí nghiệm, thậm chí cả trong rạp chiếu phim…

Tôi cảm nhận thứ cảm giác kích thích và sung sướng chưa từng có trong cuộc đời vốn luôn quy củ của mình.

Tôi bắt đầu thích chia sẻ cuộc sống.

Bắt đầu ý đến ngoại hình.

Tôi cảm thấy mình trẻ lại 20 tuổi.

Tôi biết mình có lỗi với Sơ Huệ, có lỗi với con , tôi thật sự không thể kiểm soát nổi bản thân.

Về sau, chuyện giữa tôi và Lâm Mộng Điềm bị trai của ta phát hiện.

Cậu ta giật lấy điện thoại, tự nhốt mình trong nhà vệ sinh và ghi lại bằng chứng.

Mọi chuyện bị phanh phui từ đó.

Tôi không còn mặt mũi nào đối diện với Sơ Huệ.

Nhưng vì cái thai trong bụng Lâm Mộng Điềm, tôi vẫn quyết định ly hôn.

Sau khi tái hôn, tôi mới nhận ra — tuy ta trẻ trung, nghịch ngợm, thật sự ngốc nghếch và vô lý đến mức khó tin.

Điều đó khiến tôi không ngừng nhớ về sự dịu dàng, lý trí và trí tuệ của Sơ Huệ.

Nhưng vì đứa trẻ, tôi cố nhẫn nhịn.

Tôi dồn hết tâm sức vào công việc giảng dạy.

… Tôi suy sụp rồi.

Vụ kiện ly hôn khiến tôi kiệt sức.

Lâm Mộng Điềm vô cùng rắc rối.

Cô ta thậm chí còn kéo theo vài người xã hội đen đến sự với tôi.

Tôi đã báo cảnh sát, tự tay đưa ta vào tù.

Cuối cùng thoát ra , tôi cũng như thể bị lột một lớp da.

Chuyện xin việc sau đó vẫn thất bại hết lần này đến lần khác. Tôi biết mình không thể trụ lại ở thủ đô nữa.

Tôi chỉ còn cách lặng lẽ quay về quê, tài xế xe công nghệ.

Có lúc tôi lái xe hơn mười mấy tiếng mỗi ngày, về đến nhà mệt rã rời, nằm xuống là ngủ ngay.

Tôi thường mơ.

Trong mơ, tôi vẫn là cậu thiếu niên nghèo đầy khí phách.

Sau khi tốt nghiệp, trở thành tấm gương vượt khó sáng chói của cả gia tộc.

Bên cạnh là người vợ xinh đẹp, tri thức.

Và một đứa con đáng

Nước mắt ướt đẫm gối.

Trong giấc mơ ấy, tôi không muốn tỉnh lại một chút nào.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...