Đêm đã khuya, tôi sợ chuyện lớn tiếng sẽ bị nghe thấy, thế là quyết định chui vào trong chăn để trò chuyện.
Kỷ Tiêu nghe thấy tĩnh bên tôi, giọng cợt vang lên:
“Em sợ trai mình đến thế à?”
“Tạm tạm thôi.”
Từ nhỏ, tôi đã tôi chăm sóc.
Lúc đó, bố mẹ thường xuyên đi ăn xa, trong nhà chỉ có hai em tôi. Dù có người giúp việc hầu hết thời gian, tôi đều là người chăm lo cho tôi. Hơn nữa, rất tôn trọng quyết định và cách của tôi.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…”
Cho phép tôi thích kẻ thù không đội trời chung của ấy.
Nhưng tôi không dám ra.
Liên lạc giữa tôi và Kỷ Tiêu không phải quá nhiều, cũng không hề ít. Trong suốt kỳ nghỉ dài, ấy luôn là người đứng đầu trong khung chat của tôi.
Mỗi lần tôi thấy tôi ôm điện thoại ngốc nghếch đều không nhịn mà khinh bỉ.
“Có giỏi thì tỏ đi, suốt ngày chỉ biết nhắn tin thì tích sự gì?”
“Không phải vì sao?”
Tôi trừng mắt ấy. Anh tôi sững lại, rồi đột nhiên lạnh.
“Đồ vong ân bội nghĩa, đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”
Anh tức tối bỏ đi.
Tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Chẳng lẽ tôi không muốn rõ sao?
Nhưng Kỷ Tiêu nghĩ gì về tôi chứ? Anh ấy sẽ vì quan hệ không tốt với tôi mà từ chối tôi chứ?
Câu hỏi này tôi trăn trở mãi đến khi nhập học.
Các cùng phòng của tôi từ lâu đã biết mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và Kỷ Tiêu. Nhưng họ chưa biết rằng trong đó còn có chuyện Kỷ Tiêu là kẻ thù của tôi.
“Kỷ Tiêu rõ ràng đã biết ngay từ ngày đầu cậu nhận nhầm người, còn giúp cậu nhiều thế. Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao năm của bọn tớ, ấy chắc chắn thích cậu.”
Cả đám kết luận chắc nịch, còn bày mưu tính kế cho tôi.
Họ hùa nhau khuyến khích tôi thử dò ý Kỷ Tiêu. Thế là tôi bị “đẩy” đến trước mặt ấy.
Ban đầu chỉ là cờ gặp khi tan học, sau đó đến cả những lần “ cờ” gặp nhau ở nhà ăn. Tần suất tôi xuất hiện trước mặt Kỷ Tiêu bỗng nhiều hơn hẳn so với học kỳ trước.
“Thời gian này hình như ngày nào cũng gặp em. Lịch học kỳ này của em kín thế à?”
Một lần tan học lại là “ cờ” gặp nhau, Kỷ Tiêu không nhịn hỏi tôi.
Tôi lắp bắp “à” hai tiếng, gật đầu lia lịa rồi quay người định đi cùng cùng phòng. Không ngờ họ phớt lờ tôi, tự mình đi thành nhóm. Khi lướt qua tôi, họ còn dấu hiệu viên cổ vũ.
Tôi: “…”
Này! Sao lại chơi kiểu này chứ!
Tôi định đuổi theo mấy đứa cùng phòng, Kỷ Tiêu bất ngờ hỏi tôi có muốn đi ăn cùng không.
“À, thôi.”
Giờ cơm tối, tôi và Kỷ Tiêu ngồi trong căng tin. Bạn cùng phòng nhắn tin, bảo tôi nhân cơ hội tiến thêm bước nữa, ăn xong thì rủ Kỷ Tiêu đi xem phim.
“Liệu có nhanh quá không nhỉ?”
Tôi cúi đầu trả lời.
“Không đâu, hai người còn ngồi ăn chung với nhau rồi thì xem phim là chuyện nhỏ!”
Nghe cũng có lý.
“À… Kỷ Tiêu…”
Kỷ Tiêu ngừng ăn, quay sang tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy căng thẳng, nhất thời không gì.
“Tối nay… có rảnh không?”
“Hả?”
“Em muốn mời đi xem phim.”
Tôi lấy hết can đảm , rồi hồi hộp chờ đợi phản ứng của Kỷ Tiêu. Anh ấy hơi khựng lại, nghiêng đầu tôi, đôi mắt ánh lên ý .
“Tán Ngôn.”
“Ừ?”
“Em đang theo đuổi tôi đúng không?”
Tôi: “…”
Mặt đỏ lên chỉ trong tích tắc.
Tôi trợn tròn mắt, môi mấp máy lại không thể thốt lên câu phản bác. Dù sao thì, phản ứng của tôi cũng đã bán đứng tôi rồi.
“Em…”
Tôi lắp bắp, không thể một câu hoàn chỉnh.
Kỷ Tiêu đột nhiên ngắt lời tôi:
“Em đừng theo đuổi tôi nữa.”
Trái tim tôi chùng xuống.
Đây là từ chối sao?
“Tại… tại sao?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đầu óc rối như tơ vò.
Kỷ Tiêu đặt đũa xuống, nghiêm túc tôi.
“Tôi cũng thích em, em không cần phải theo đuổi tôi.”
Hả?!
Tôi sững sờ một lúc lâu.
Sau giây phút đầu óc trống rỗng, tôi đột nhiên hiểu ra lời Kỷ Tiêu vừa .
Nếu trong lòng tôi có một “ nhỏ”, ấy chắc chắn đang nhảy nhót tưng bừng ngay lúc này rồi.
Nhưng tôi phải giả vờ giữ một chút bình tĩnh.
“Tối nay có rảnh không?”
Tôi lại hỏi.
“Có.”
“Vậy thì chúng ta hẹn hò nhé.”
15– Phiên ngoại: Đàm Tranh
Em tôi đã hẹn hò với kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi biết chuyện, tôi vẫn muốn đập cho Kỷ Tiêu một trận.
Không vì lý do gì khác, chỉ là từ hồi cấp ba đã thấy cậu ta khó ưa, giờ thì càng khó ưa hơn.
“Sớm biết em cậu thích đàn , ngay ngày đầu nhập học tôi đã ra tay trước rồi.”
Đoạn Duệ chạy tới trước mặt tôi, than phiền rằng Kỷ Tiêu thật không có đạo đức, lại đi tán tỉnh em tôi.
Tôi bảo cậu ta cút đi.
Hồi đó, ngày em tôi nhập học, tôi đã nhờ cậu ta để ý rồi. Không ngờ cậu ta chẳng để tâm chút nào.
Em tôi, một cây cải trắng tốt như , lại bị cái tên chó má như Kỷ Tiêu “gặm” mất.
“Đừng oan cho tôi, đại ca, không thể trút giận lên tôi .”
Đoạn Duệ than thở.
Tôi biết rõ không thể trách cậu ta. Dù sao thì vẫn là con bé ngốc em tôi tìm nhầm người để nhờ vả.
Nhớ lại lần gặp ở quán trà sữa, thấy cái tên Kỷ Tiêu đó, mí mắt tôi không ngừng giật.
Bao năm không gặp, cậu ta vẫn giữ nguyên cái bộ mặt đáng bị đó.
“Đại học bá, tôi chỉ vì nể mặt ấy là em cậu nên mới chăm sóc ấy thôi.”
“Câm đi, ánh mắt cậu em tôi đâu có trong sáng. Rõ ràng là cậu có ý đồ!”
Tôi với giọng điệu gần như chắc chắn, vạch trần bộ mặt thật của cậu ta.
Kỷ Tiêu ngượng ngùng gãi mũi.
Tôi cau mày chằm chằm cậu ta.
“Tôi cho cậu biết, chuyện giữa tôi và cậu, đừng lôi em tôi vào.”
“Đại ca, cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi.”
Kỷ Tiêu lườm tôi một cái.
Ánh mắt cậu ta ra ngoài cửa sổ. Tôi theo thì thấy Tán Ngôn đang mua cà phê ở bên kia đường.
Tôi: “…”
Tôi cố ý hắng giọng một cái. Kỷ Tiêu quay đầu lại, gãi gãi sau cổ.
Tốt lắm, biểu cảm này là… cậu ta đang ngại sao?!
“Em cậu, dễ thương mà.”
Tôi: “…”
M*, muốn cậu ta vài cái.
Đúng là chẳng ra sao cả!
Năm tôi học năm tư, sau khi bảo lưu cao học thành công, tôi đến trường thăm Tán Ngôn.
Lúc đó con bé đã hẹn hò với Kỷ Tiêu một năm.
Khi Tán Ngôn chạy đến chỗ tôi, Kỷ Tiêu ngay phía sau con bé. Tán Ngôn muốn dẫn tôi đi ăn, và Kỷ Tiêu cũng đi theo.
“Cậu không cần đi thực tập à?”
Tôi cau mày Kỷ Tiêu.
Cậu ta không biết giữ ý chút nào sao? Hai em tôi đi ăn mà cậu ta cũng bám theo.
“Cả nhà khó khăn lắm mới ngồi ăn với nhau, thực tập tính gì?”
“Ai là người một nhà với cậu?”
Trước khi tôi và Kỷ Tiêu kịp đấu khẩu, Tán Ngôn lại nhảy vào người hòa giải.
“Anh à, Kỷ Tiêu bảo lưu cao học rồi, không đi thực tập.”
“Ồ, à? Trường nào?”
Tôi lạnh hỏi.
Kỷ Tiêu mỉm báo tên trường ra, tôi nghe chỉ biết cạn lời.
Vì trường cậu ta bảo lưu cũng chính là trường tôi đang học cao học. Và… chúng tôi còn cùng chung một giáo sư hướng dẫn.
Tôi Kỷ Tiêu. Nụ của cậu ta rõ ràng đang với tôi: “Ê, lại gặp nhau rồi em trai.”
Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nghĩ đến đây, tôi nheo mắt em chẳng biết gì kia.
“Này em , hỏi em một câu.”
Tán Ngôn tôi.
“Nếu và Kỷ Tiêu cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?”
“…”
Tán Ngôn im lặng vài giây rồi đáp lại:
“Anh không biết bơi à?”
“Ý em là em cứu Kỷ Tiêu trước?”
“…”
Tôi lạnh:
“Anh biết mà, nuôi em bao năm đúng là phí công, đồ vong ân bội nghĩa.”
Không lâu sau, Tán Ngôn biết tôi và Kỷ Tiêu đã trở thành đồng môn. Con bé liên tục đến khuyên tôi đối xử tốt với Kỷ Tiêu hơn.
“Kỷ Tiêu hay nổi nóng với ấy, ấy sợ đến nỗi không dám lại câu nào.”
“Em không thấy cái thằng đó đang màu để lấy lòng em sao?”
Tán Ngôn lắc đầu.
Tôi biết ngay mà! Đầu óc nó thế này thì bó tay rồi.
Ngày xưa nó thi đỗ đại học đã là kỳ tích rồi, giờ lại thêm đương nữa, chắc não bị chia sẻ hết một phần rồi.
Hành của Kỷ Tiêu rõ ràng là kiểu đàn ông “trà xanh”, mà Tán Ngôn lại chẳng hay biết gì.
Nếu nó thêm vài người nữa, có lẽ sẽ ra. Nhưng tiếc là, nó sẽ không có cơ hội ấy.
Năm tôi học năm hai cao học, Kỷ Tiêu lén lút bước đến bên tôi.
“Anh, hỏi chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Ngôn Ngôn thích kim cương hồng hay kim cương trắng?”
Tôi: “…”
Tôi quay phắt sang cậu ta, không khỏi kinh ngạc.
Thằng đàn ông hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đầu, mà mặt lại đỏ lên như thiếu niên mới lớn.
“Ngôn Ngôn sắp tốt nghiệp rồi, tôi muốn cầu hôn ấy. Anh giúp tôi nghĩ cách đi.”
Dù tôi rất khó chịu vì cây cải trắng nhà mình bị con heo này xơi mất, nghĩ lại, từ nay kẻ thù của tôi sẽ phải gọi tôi là vợ.
Ừm… cũng không đến mức không chịu nổi.
End
Bạn thấy sao?