Tìm Lại Ký [...] – Chương 35

Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy toàn thân vô lực liền ngồi sập xuống sàn nhà, đám thiếu niên chạy đến đỡ lấy hắn, Ngụy Vô Tiện xua xua tay nhẹ giọng : “Các ngươi, mau đi, đi tìm Hàm Quang quân.”

“Được, Ngụy tiền bối người cố đợi, chúng ta liền tìm Hàm Quang quân đến cứu người.”

Đám thiếu niên vội vàng đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Gian nhà hoang trở nên yên tĩnh, Hạ Ngôn Chi bước đến gần, đột nhiên không nhịn vươn tay nắm lấy cầm Ngụy Vô Tiện, liền bị hắn hất ra một cái, y cũng không giận mà mỉm , lại mạnh tay một lần nữa kéo cầm Ngụy Vô Tiện qua, chăm chăm hắnn, trong một khắc bất tri bất giác đột nhiên y kề sát hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt qua lên môi hắn. Ngụy Vô Tiện tái mặt liền vung tay đánh một chưởng đẩy Hạ Ngôn Chi ra, một chưởng này của hắn căn bản không có sức lực cùng linh lực, Hạ Ngôn Chi chỉ bất giác không đề phòng bị ngã người về phía sau, y từ từ ngồi xổm, như tiếc nuối mà liếm môi mình một cái, tim đập mạnh, một chút ngẩn ngơ ngồi Ngụy Vô Tiện, trong đầu y hiện tại rất hỗn loạn, nghĩ mông lung: "Mình điên rồi, điên thật rồi, tại sao lại hôn hắn… không… chỉ là… chỉ là trong nhất thời nhớ đến Tử Minh… phải rồi… là do mình nhớ Tử Minh mà thôi."

Hạ Ngôn Chi trầm mặc khổ một tiếng, : “Ngươi thật sự rất giống Tử Minh, cho nên lúc nãy ta…. thật xin lỗi.”

Y không tiếp, yên lặng chốc lát liền phủi tay đứng dậy sang chuyện khác: “Đến lúc đi khỏi chỗ này rồi, nếu không đạo lữ của ngươi đến sẽ phiền phức lắm.”

Ngụy Vô Tiện lạnh, vì nụ hôn bức bách kia hắn thấy khó chịu, trong lòng một cỗ tức giận dâng lên, từ trước đến nay chỉ có Lam Vong Cơ phép hôn hắn, tên hổn trướng này dám khi dễ hắn. Mặt Ngụy Vô Tiện giận đến tím tái, nếu hắn không bị khóa tu vi nhất định sẽ bâm cái tên này ra trăm mảnh mới hả giận.

Lấy lại bình tĩnh Nguỵ Vô Tiện thảng nhiên lời khiêu khích: “Ngươi sợ y? Cũng đúng, nếu như để y thấy cảnh vừa rồi, ta tin chắc ngươi sẽ nhanh đi đoàn tụ cùng bằng hữu của ngươi trốn cửu tuyền.”

“Ta không sợ, chỉ là lấy đại cuộc trọng mà thôi.” Hạ Ngôn Chi ngồi xuống quay lưng về phía Ngụy Vô Tiện : “Lên lưng ta cõng ngươi.”

Ngụy Vô Tiện quay mặt đi không thèm : “Không cần, ta tự đi.”

“Ngươi bị khống chế linh lực, hiện tại không khác gì người bình thường, sao có thể ngự kiếm? …Hay là muốn kéo dài thời gian đợi người kia đến cứu?”

“Ngươi muốn nghĩ thế nào là quyền của ngươi, ta không muốn ngươi cõng.”

Hạ Ngôn Chi bất đắc dĩ đứng dậy triệu hồi bảo kiếm, sau đó kéo tay Ngụy Vô Tiện, một tay vòng qua lưng một tay vòng qua hai chân bế hắn lên, cả người nhanh nhẹn nhảy lên bảo kiếm bay đi.

Gió đêm thổi mạnh tà áo hắc y phiêu phiêu trong gió, Ngụy Vô Tiện giãy giụa nghiến răng: “Tên hổn trướng nhà ngươi, mau thả ta xuống.”

Hạ Ngôn Chi : “Ta sợ ngươi không có linh lực liền đứng không vững.”

“Ta là ai? Di Lăng lão tổ tông của ngươi đó, kiếp trước huyết chiến bách gia tiên môn, lúc đó ngươi còn là hài đồng tóc để chỏm đi, chỉ là ngự kiếm thôi sao có thể đứng không vững… xú tiểu tử ngươi xem thường người khác quá rồi.”

Hắn luôn mồm luôn miệng không ngừng nghỉ, Hạ Ngôn Chi một bên ở trong lòng lắc đầu, thầm nghĩ, ngươi trẻ như thế tại sao ta phải xem ngươi là trưởng bối, là đệ đệ thì .

Hạ Ngôn Chi bất đắc dĩ khổ, đành phải để hắn đứng phía trước còn mình đứng phía sau, phòng khi hắn mất thăng bằng bị ngã.

Cảm nhận thân thể Ngụy Vô Tiện kề sát mình, Hạ Ngôn Chi hít một hơi thật sâu, ngửi lấy mùi hương trên người hắn, tâm thật dễ chịu, đang mơ màng cảm nhận lại nghe hắn lầm bà lầm bầm viễn đạo, lần đầu tiên y gặp người nhiều như , không biết đạo lý ở đâu mà hắn có thể đem ra không thôi, nghe mà muốn váng đầu. Nhưng Hạ Ngôn Chi lại không thấy phiền, trong lòng thập phần vui vẻ, hận không thể cả ngày cùng người này trò chuyện, một đôi lưỡng tương duyệt. Không… không… Hạ Ngôn Chi, ngươi đang nghĩ gì? Người ngươi là Tử Minh, Tử Minh cũng ngươi, ngươi không thể nghĩ đến một người nào khác ngoài y.

Hạ Ngôn Chi mang theo Ngụy Vô Tiện từ trên bảo kiếm đáp xuống trang diện nhỏ nằm bên trong một khoảnh rừng, còn bố trí trận pháp kỳ môn độn giáp bao quanh, những người đi lạc vào đều không có biện pháp thoát ra ngoài .

Ngụy Vô Tiện tỉ mỉ quanh, đúng là một nơi ẩn cư lý tưởng, hắn nghĩ thầm: Hạ Ngôn Chi, xem ra ngươi vơ vét của cải của Tần viên ngoại không ít đi, xây nên một nơi như thế này đề phòng bất trắc sao?

Hạ Ngôn Chi đưa hắn đi một vòng tham quan, bên ngoài là tường rào đá phủ đầy cây xanh, bậc thềm dẫn lối, dọc đường đi thấp vài ngọn đèn kéo quân trang trí tranh vẽ tao nhã, một gian nhà gỗ lấp ló dưới tán cây rậm rạp, cạnh bên có cái ao nhỏ trồng đầy sen, nổi trôi trên mặt nước là những nụ hoa sen chưa chịu nở vẫn còn e ấp.

Ngụy Vô Tiện cảnh đẹp trước mắt không khỏi cảm kháng: “Hạ công tử, ngươi thật biết cách hưởng thụ, phong cảnh hữu a.”

Hạ Ngôn Chi nhẹ: “Chỉ thiếu chủ nhân nữa là hoàn hảo.”

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Chủ nhân? Không phải ngươi là chủ nhân của nơi này sao?”

“Ngọn núi này yên tĩnh, cách xa thôn dân, lúc trước nơi đây là chốn tu hành của sư phụ, ba năm ở đây ta rất thích nơi này, nghĩ rằng sau khi xuống núi sẽ đưa Tử Minh đến đây cùng sống… Nhưng không ngờ.”

Ngụy Vô Tiện có chút trầm mặc: Thì ra nơi này là của sự phụ y chứ không phải do y dùng tiền của Tần viên ngoại xây dựng nên, thực xin lỗi ngươi, là ta nghĩ nhiều rồi.

“Ngụy huynh, ngươi có thích nơi này không?”

Thanh âm của Hạ Ngôn Chi kéo suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện về hiện tại, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu : “Cũng tốt, ta thích Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn.”

“Vì sao? Ta nghe Cô Tô Lam thị gia quy bốn ngàn, lúc nào cũng phải yên tĩnh, ăn uống thanh đạm, không luyện võ thì nghe thính giảng, còn không thì ngồi thiền nghe kinh, ta nghĩ chỉ có những người một lòng cầu đạo tu tiên mới có thể chịu , không nghĩ Ngụy huynh là người hoạt bát thích náo nhiệt lại có thể an phận ở lại Vân Thâm Bất Tri xứ… Ta từng nghe ngươi là bị cưỡng chế giam cầm, sau này mới thả ra…Còn có..”

Hạ Ngôn Chi Ngụy Vô Tiện ánh mắt dịu dàng sau đó liền dời tầm mắt hướng ra ngoài ngắm mặt trời đang chìm dần xuống núi phía xa xa, dùng giọng ôn nhu nhất để với hắn:

“Còn có, Lam Vong Cơ vì muốn áp chế ngươi mà nguyện ý cùng ngươi kết đạo lữ, y đã có hài tử, chứng tỏ Lam Vong Cơ chỉ dùng ngươi bình phong che mắt thiên hạ, tuy đó chỉ là lời giang hồ đồn đại, không có lửa thì sao có khói, nên ta nghĩ ngươi không cần trước mặt ta ra vẻ thương, tôn trọng, đừng quá miễn cưỡng mình.”

Ngụy Vô Tiện hai tay ôm bụng nhịn , hiện tại đã không nhịn mà ha ha lớn, hắn :

“Che mắt cái gì chứ?… Ngụy Vô Tiện ta, ai có thể áp chế? Ngươi là đang đề cao hay chế ngạo ta đây? Hạ công tử, mắt thấy chưa hẳn là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng. Ta và Lam Trạm như thế nào không liên hệ đến người trong giang hồ, càng không liên hệ gì với ngươi, tại sao ta lại phải thanh minh với ngươi, với người trong thiên hạ.”

Hạ Ngôn Chi lặng đi, trái tim như bị bóp nghẹt, phải rồi… y là gì mà lại chen vào chuyện của hắn, hắn là Di Lăng lão tổ linh lực cùng võ nghệ tinh thâm, còn y… thật kém xa, sở dĩ có thể bắt hắn về đây cũng là dùng thủ đoạn, nếu không sao có thể đụng đến dù là một sợi tóc của hắn.

Hạ Ngôn Chi gượng : “Ngụy huynh đúng, là ta quá nhiều chuyện rồi, lại còn vì ngươi mà phân ưu, đúng là buồn .”

Hạ Ngôn Chi thở dài: “Ngụy huynh, phía cuối hành lang là phòng của ngươi, ngươi nghỉ ngơi sớm ngày mai gặp.”

Nói xong y quay người rời đi, trong lòng nặng trĩu như mang một tảng đá không thể buông bỏ, y biết nếu có thể gọi hồn Tiêu Tử Minh về cũng không thể dùng thân xác cũ của y nữa, vì thời gian tẫn táng đã quá lâu, thân thể dần thối rữa mục nát, giữ Ngụy Vô Tiện ở đây có ý nghĩa gì chứ?

Hay hắn muốn Ngụy Vô Tiện cam tâm nguyện hiến xá cho Tiêu Tử Minh. Điều đó là không thể, chí ít người nọ sẽ không nguyện ý, mà nếu hắn nguyện ý, bản thân y cũng không thể chấp nhận .

Từ khi nào Hạ Ngôn Chi cũng không biết, ý niệm muốn ở bên Ngụy Vô Tiện bất tri bất giác mà mọc rễ, trong lòng có chấp niệm không khỏi sinh ra sự sợ hãi, trong tương lai không thấy hắn, không ở bên cạnh hắn. Hạ Ngôn Chi nhận ra y thật sự đã quên đi mục đích ban đầu là trả thù, quên đi Tiêu Tử Minh, quên từ lúc nào y cũng không hay biết, hoài hình ảnh trong trí nhớ còn lại, hiện tại thì không còn gì nữa cả, còn với Ngụy Vô Tiện giống như ‘ đáo thâm xử vô oán vưu’ khi cảm bộc phát như rễ cây ăn sâu, thì dù thế nào cũng không oán không hận.

Y giống như người tự tìm đường đi vào bóng tối, sau đó thấy một con đom đóm ven đường, muốn giữ lấy nó để bước ra ánh sáng, tiếc là con đom đóm đó có một đôi cánh rất rộng, bay rất cao, cho dù y có cố bắc lấy cũng không thể với tới.

Hạ Ngôn Chi, hiện tại ngươi không thể quay đầu nữa, đành như chó cùng rứt giậu mà thôi. Có thể giữ hắn càng lâu càng tốt, khi nào không giữ nữa thì đành thuận theo ý trời, xem như sống chết có số, không cần lưu tâm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...