Trên đường trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Lam Trạm, ta còn chưa muốn về, chúng ta đi thêm mấy tháng nữa đi?”
“không .” Lam Vong Cơ bình thảng đáp.
“Tại sao? Về cũng không có việc gì để , ta vẫn chưa sẵn sàng về tâm lý đó.”
Sau sự việc đơn thuốc của Lam Tư Truy, Nguỵ vô Tiện còn chưa hết ê mặt nên không muốn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, bất quá lâu lâu hắn mới xuống núi nên muốn đi chơi cho đã mới trở về, nếu về sớm, không phải uổng công hắn ỉ ôi năng nỉ Lam Vong Cơ hết cả buổi tối đi, còn cam chịu bị y dài vò cả đêm.
“Không sao, từ từ sẽ quen.”
“Nhưng ngươi cũng không nên trói ta như thế này chứ.”
Nguỵ Vô Tiện mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ đáng thương mà Lam Vong Cơ. Chỉ vì hắn âm thầm muốn bỏ đi một mình nên bắt đắc dĩ Lam Vong Cơ đàng dùng mạc ngạch tay hắn lại.
“Ta không trói, ngươi có chịu ngồi yên không?” Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mà hắn.
“Ngồi yên, ta sẽ ngồi yên mà, Lam Trạm...” Nguỵ Vô Tiện ảo não này nỉ.
“Sẽ không chạy?” Lam Vong Cơ nghiên đầu qua.
“Sẽ không mà, tay ta đau quá rồi nè, Lam Trạm…”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mở dây trói tai của hắn ra, hắn Lam Vong Cơ tươi đến nỗi mặt mày cong cong lên. Đi đến quán trà bên đường, đột nhiên thấy một thiếu niên mặc đồng phục Cô Tô Lam thị đang ngồi trong quán, miệng vẫn còn rậm một cái màn thầu, tay nâng bình trà lên đang định trăm vào chén. Ngụy Vô Tiện liền nhận ra miệng gọi lớn.
“Cảnh Nghi.”
Thiếu niên kia đứng bật dậy nở nụ vui vẻ, dơ cánh tay lên vẫy vẫy, “Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân, hai người về rồi.”
Ngụy Vô Tiện kéo một cái ghế ngồi xuống: “Ngươi đi đâu mà lại ở chỗ này?”
Lam Cảnh Nghi rót trà vào chén cho hắn, sao đó là Lam Vong Cơ mới mở miệng : “Ta xuống núi mua ít vật dụng, nghe ở thôn này có hung thi từ trong rừng chạy ra quấy , ta mới tới xem thử.”
“Ngươi không sợ sao?” Ngụy Vô Tiện hắn miệng như có ý .
Lam Cảnh Nghi đứng phất dậy, “Ngươi có ý gì? Coi thường ta chắc, ta là đệ tử Cô Tô Lam thị đó, ít nhất thì ta cũng có thể xua đuổi hung thi giúp thôn dân.”
“Này, gì nóng nảy , ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện lần trước đó.”
Lam Vong Cơ đặc chén trà lên bàn, Lam Cảnh Nghi ghé mắt qua sao đó im lặng không thêm nữa lời.
“Vậy tối nay nghỉ lại đây, trừ hung thi sao đó trở về.” Lam Vong Cơ xong sang Ngụy Vô Tiện xem phản ứng của hắn.
“Được, , vẫn là Hàm Quang Quân gặp loại tất xuất, tối nay ở lại đây đi.”
Hắn Lam Vong Cơ mặt vẫn tươi như hoa, cũng như cho hắn dạo chơi thêm một ngày. Lam Cảnh Nghi mặt mày hớn hở vì cuối cùng cũng có cơ hội cùng hai người họ săn đêm, kể từ lần tại Nghĩa Thành thì hắn luôn không có cơ hội trải nghiệm săn đêm cùng hai người kia.
Tối đêm đó, ba người họ cùng đi vào rừng thám thính hình, thấy không có tĩnh gì bọn họ đốt một đống lửa nhỏ rồi ngồi xung quanh, Lam Cảnh Nghi hai mắt muốn sụp xuống, ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi bừng tỉnh lại, Lam Cảnh Nghi liền mở to hai mắt kinh ngạc phát hiện Lam Vong Cơ tay cầm kiếm đứng đó định đuổi theo vật gì, thấy y tỉnh, liền nháy mắt ra hiệu cho y đừng ồn ào, mau đuổi theo tà vật kia.
Lam Cảnh Nghi lập tức quay đầu qua Ngụy Vô Tiện, người kia giờ phút này vẫn đang ngủ say, trên người còn có một ngoại bào màu trắng đắp thật cẩn thận, là áo của ai thì rõ ràng rồi nhé, Lam Cảnh Nghi trề môi móp méo miệng, đi theo sau Lam Vong Cơ một đoạn đường, bước vào một mảng rừng tràn ngập chướng khí. Lam Cảnh Nghi từ lúc nãy đến giờ vẫn là muốn hỏi lại không dám, giờ phút này rốt cục cũng nhịn không liền hỏi:
“Hàm Quang Quân, chúng ta sao không gọi Ngụy tiền bối cùng đi chung?”
Lam Vong Cơ hiếm khi nhiều: “Việc này đừng cho hắn biết.”
Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên hỏi: “ Vì sao?”
Lam Vong Cơ y một cái, vẫn là lời ít mà ý nhiều: “Không tốt.”
Lúc này một thanh âm sâu kín từ phía sau lưng vang lên, “Có chuyện gì mà Cảnh Nghi có thể biết, còn ta biết thì không tốt?”
Lam Cảnh Nghi bị giọng của Nguỵ Vô Tiện dọa đến quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện Ngụy Vô Tiện toàn thân áo đen tựa như mực đang treo lơ lửng trên cành cây, một đôi mắt sáng đến doạ người.
“Sao Hàm Quang Quân?” Hắn vừa vừa Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ không quay sang hắn : “Ngươi về trước đi.”
“Không muốn.” Nguỵ Vô Tiện nhíu mày thanh âm trầm xuống.
Lam Cảnh Nghi dù có ngu ngốc đến mấy đi nữa cũng dự cảm sự không ổn. Hàm Quang Quân có việc muốn giấu diếm Ngụy tiền bối. Ngụy Vô Tiện trước mặt tiểu bối chống đối lại Hàm Quang Quân, đây là lần đầu tiên. Lam Cảnh Nghi chột dạ Ngụy Vô Tiện sau đó mở miệng: “Ngụy tiền bối...”
Ngụy Vô Tiện lập tức : “Xuỵt… Đừng chuyện!”
Một trận gió lạnh thổi qua, chướng khí trong nháy mắt dâng lên, phút chốc sắc khí bao trùm toàn bộ không gian, Lam Cảnh Nghi chỉ thấy trước mắt một mảng sương mù cách Ngụy Vô Tiện không xa đang ào ạt bay tới. Y kinh hãi quay đầu tìm Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, căn bản hai người bọn họ vẫn đứng cách y không xa, thế lại thì hoàn toàn không thấy ai nữa. Bỗng nhiên thanh âm trong bóng đêm truyền tới một giọng quái dị, giống như khóc lại giống đang như , thỉnh thoảng chuyển thành thê luông thét lên.
Lam Cảnh Nghi cảm thấy lạnh cả sống lưng, quần áo đã bị mồ hôi ướt, y rút kiếm ra phòng thủ, cố tự trấn định, nhẹ nhàng di chuyển tìm đến một cái cây, tựa lưng vào đại thụ, tay cầm kiếm sẵn sàng nghênh chiến.
Lam Cảnh Nghi thấp giọng nhẹ gọi: “Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, các ngươi ở đâu?”
Không có âm thanh hồi đáp…. Sau tiếng gọi của y, cách đó không xa, tiếng quái dị kia cũng bỗng nhiên ngừng lại. không gian trở nên yên tĩnh vô cùng trong đêm, một chút tĩnh đều không có. Lam Cánh Nghi đột nhiên cảm nhận Sau lưng mình có cái gì đó đang đậy liếm vào gáy vừa ẩm ướt, vừa ngứa ngáy khó chịu. Thân thể của y trong nháy mắt cứng đơ, nhịp tim nổi trống dồn dập. Sợ hãi dâng lên trong lòng. Không dám quay đầu lại , sự tò mò lấn áp sợ hãi cuối cùng y cũng đem đầu chuyển hướng về phía sau. Liền thấy một khuôn mặt ẩn hiện trên thân cây đại thụ mà y lúc nảy còn tựa lưng vào, sắc mặt đỏ bừng nhăn nheo, hai mắt trợn ngược, từ trong hốc mắt chảy ra dịch màu xanh đen thành dòng, đầu lưỡi màu tím đen thật dài từ từ lè ra ngoài liếm liếm xung quanh.
Bạn thấy sao?