Từ ngày cùng nhau rời Vân Thâm Bất Tri Xứ đã gần một tháng, hai người cùng nhau bốn phía dạo chơi săn đêm, còn các đệ tự sớm đã trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Du sơn ngoạn thuỷ không có mục tiêu, mang ý nghĩ ngao du thiên hạ cũng không cần thiết phải vội vàng. Nguỵ Vô Tiện cưỡi lừa, Lam Vong Cơ nắm dây thừng, nếu nghe nơi nào có tà quấy loạn liền đi đến nơi đó. Ban ngày thì đi đường, nếu muộn thì tìm gian khách điếm nghỉ lại. Tìm không có nơi ở trọ thì ngủ lại trong rừng, không có sơn hào hải vị thì cơm rau đều không thành vấn đề, chỉ cần cùng đối phương ở bên nhau ngươi ngươi ta ta là .
Lần này hai người phương hành đến Hàm Châu, lại nghe trong quán trà bàn luận xôn xao.
“không phải Hàm Châu thời gian trước có quỷ loạn sao? Những người lên núi đều không thấy xuống ,không tìm thấy tung tích, chuyện này báo lên tiên môn thế gia, vừa có kết quả. Này các vị đoán xem là vị tu sĩ uy phong nào ha?”
“Chẳng phải là cái vị có mỹ danh gặp loạn tất xuất Hàm Quang Quân sao?”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tìm chỗ ngồi nghỉ chân rót một chén trà ,chưa kịp uống thì bên tai nghe thấy mọi người đều về Lam Vong Cơ, hắn liền lấy cùi chỏ đụng đụng vào tay Lam Vong Cơ.
“Hàm Quang Quân ngươi coi, ngươi còn chưa tới nơi đã có người bàn tán về ngươi, lợi lợi .”
Lam Vong Cơ chỉ hắn không gì.
Lại có người : “Â da, tới mới . Nhắc đến Hàm Quang Quân thế nào thực là xưa đâu bằng nay, thân là danh môn tu sĩ hiện tại cả ngày cùng người kia Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, quấn quýt nhau một chỗ như hình với bóng ….”
Nghe giọng điệu này chắc Ngụy Vô Tiện sẽ có chút đau lòng nhức óc. Cứ tưởng hắn sẽ đau lòng nhức óc, nào ngờ ngược lại hắn còn thấy rất vui vẻ, lại đụng đụng khuỷu tay lam Vong Cơ.
”Đường đường là Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị mà lại cùng ta quấn quýt một chỗ, ngươi một chút xem, như sao a!”
Lam Vong Cơ tay nâng chén trà thấp giọng : “Tốt.”
Ngụy Vô Tiện chưa kịp phản ứng vô ý thức mà “hủm ?” một tiếng. Lam Vong Cơ rủ xuống tầm mắt thanh âm thấp lại.
“Cùng ngươi một chỗ, rất tốt.”
Ngụy Vô Tiện tươi đến mặt mày cong cong lên, hắn không coi ai ra gì liền ngã vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hai cánh tay còn không an phận bám chặt vào eo y.
”Lời này ta thích nghe, Lam Trạm ngươi có tiến bộ a.”
Lam Vong Cơ bưng chén trà tay có chút không tự nhiên thật lâu mới lên tiếng: ”Ngồi xuống.”
Nguỵ Vô Tiện trêu y: “Lam nhị ca ca, lần này trong chén có trà không?”
Lam Vong Cơ: ”…Có”
Hắn suýt nữa ra tiếng, cũng không quên tiếp tục nghe người trong quán trà chuyện.
Đến đoạn ông chủ quán : ”Đó là ai ? Cũng đừng thừa nước đục thả câu chứ, này đi.”
“Nói ra cũng là người quen cũ, là Kim gia chủ của Kim Lân Đài.”
“Cái này thật đúng là không nghĩ tới… Tiểu Kim gia chủ tuổi vẫn còn nhỏ, sao có thể một mình đảm đương một phía?”
“Ai trả biết, đứng đằng sau hắn là cữu cữu Giang Trừng dốc hết sức mình mà giúp đỡ.”
“Đều là nghe , thật thật giả giả ai mà biết .”
“Bây giờ Lan Lăng Kim thị chỉ trông cậy vào tiểu gia chủ này, ta thấy sớm hay muộn gì cũng không xong.”
“Nếu Giang tông chủ cũng không thể khoanh tay đứng .”
“Liệu hắn có thể chống đỡ cả đời không?”
“…”
Nguỵ Vô Tiện trên mặt ý liền dừng lại, thật lâu hắn mở miệng : ”Lam Trạm, ngươi thấy thế nào?”
Lam Vong Cơ chậm rãi, ”Giang Vãn Ngâm tất nhiên có trợ lực, đến cùng vẫn là Kim Lăng chủ.”
Ngụy Vô Tiện: ”Ta cũng nghĩ như .”
Hắn trầm mặc một hồi lâu lại : ”Kim Lăng… Đang trưởng thành.”
Hắn vẫn không thấy mấy phần ý .
“Ít nhất là đang bị ép phải trưởng thành.”
Lam Vong Cơ sờ lên lưng hắn trấn an. Nguỵ Vô Tiện rất nhanh đem sự này để sang một bên, nghĩ thầm, “Ai cũng có con đường riêng mà mình muốn đi, bọn tiểu bối có cách sống của tiểu bối, suy nghĩ nhiều cũng vô ích mà thôi.”
Chẳng bằng ……
Hắn ngẩng mặt lên lại đến mặt mày cong cong.
”Lam Trạm, ma kia chúng ta nhanh giải trừ, xong việc chúng ta có thể ở lại Hàm Châu dạo chơi một vòng.”
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện xoay người sang hỏi những người trong quán trà.
“Ta nghe trên núi có vật quấy , có thể cho ta biết một chút tin tức không?”
Chủ quán trà tỏ vẻ sợ sệt : ”Công tử này chắc ở xa đến, là ma chứ chưa từng ai trông thấy, vì tất cả những người lên núi đều không có ai sống sót trở về, kể cả các tiên gia mời đến để diệt trừ ma, lên núi xong cũng không thấy xuống, cho nên tất cả người ở Hàm Châu đều không ai dám lên núi nữa.”
Một người khác : ”Số là trên núi có một ngôi miếu Thánh Mẫu rất hiển linh nên có rất nhiều người lên cầu xin gia đạo, tháng trước con của phú hộ Trần đi lên núi rồi mất tích, chỉ có tỳ nữ chạy thoát thân, về đến nơi ấy như bị trúng tà, cứ ó cắn người, nên bị xích lại trong nhà củi… Thật tội nghiệp.”
Ngụy Vô Tiện: “Vậy tư gia của Trần phú hộ, xin hỏi là ở chỗ nào?”
“Hai vị cứ đi hết con đường, rẽ trái có một tư trang là ở đó.”
Vừa đến nơi, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thấy một đám người từ Trần gia trang bước ra, cách ăn mặc sơ cũng có thể đoán biết là tiên môn danh sĩ giang hồ. Hai người bọn họ bước vào cửa liền thấy một ông lão đầu tóc hoa râm, trên gương mặt ẩn hiện vẻ lo âu buồn bã, vừa thấy hai người bọn họ, Trần lão liền bước tới cung kính.
“Xin hỏi hai vị là?”
Bạn thấy sao?