Lam Vong Cơ sửa sang lại y phục, đứng dậy chắp tay ra sau lưng rời đi, một đám chúng đệ tử đang còn ngồi ở bàn ăn nhao nhao bàn tán.
“Hôm nay mạt ngạch của Hàm Quang Quân bị sao thế?“
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà tụ tập ở cùng một chỗ, Lam Tư Truy đang ngồi dùng cơm lập tức dừng lại nháy mắt, y ho khan một tiếng rất to rồi về hướng Ngụy Vô Tiện. Hắn một thân đen lánh không lẵn vào đâu giữa đám đệ tử Cô Tô y phục trắng tinh, cả tướng ăn cũng có thể gọi là phong cách riêng.
Lam Tư Truy cẩn thận bước đến rằng, hạ giọng hỏi: “Ngụy tiền bối, có một vấn đề, ta không biết có nên hỏi hay không?”
Ngụy Vô Tiện ăn rất ngon lành, đầu chẳng muốn Y: ”Nếu thấy không thích hợp thì đừng hỏi."
Lam Tư Truy yên lặng đem thân thể thu về ngồi lại bàn, bên cạnh bàn gần đó vang lên một trận thở dài. Qua một lúc sau, nhịn không y lại áp sát tới chỗ Nguỵ Vô Tiện đang ngồi.
“Ngụy tiền bối, Ta…Ta vẫn là muốn hỏi người.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhếch lên một bên lông mày, tinh tế đánh giá một vòng thần thái khác nhau của chúng thiếu niên kia đang ngồi xung quanh, lại quay sang sắt mặt đỏ bừng ngượng ngùng của Lam Tư Truy, hắn mơ hồ không ra chuyện gì.
Ngụy Vô Tiên ung dung: ”Các ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi, đừng ta với bộ mặt khó coi như .”
Lam Tư Truy âm thanh ép tới càng thấp hơn: ”Cái kia, Ngụy tiền bối, mạt ngạch của Hàm Quang Quân hôm nay là người thắt cho có phải không?”
Các đệ tử Cô Tô yên tĩnh lắng tai nghe rồi đồng loạt về phía Ngụy Vô Tiện, không khí phảng phất đọng lại. Ngụy Vô Tiện quét mắt qua đám người đang mình bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu đám nhóc này đang trò gì.
Hắn gật đầu đáp: ”Đúng , là ta thắt thì sao?”
Đang định dùng đũa tiếp tục đưa thức ăn lên miệng đột nhiên hắn kịp phản ứng: ”không đúng, các ngươi sao mà biết ?” Trong Tĩnh Thất chỉ có hắn và Lam Vong Cơ không hề có người thứ ba, cứ sao bọn nhóc này lại biết hắn là người thắt Mạc Ngạch cho y.
Cả bọn tiểu bối nhau trầm mặc, đối diện là Lam Cảnh Nghi nhanh nhảo mở miệng: ”Bởi vì ngươi buột sai kết cho Hàm Quang Quân rồi.”
“Cái gì?” Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đặt mạnh đũa xuống bàn đứng phất dậy, ”Ta buột sai kết?”
Lam Tư Truy nhẹ nhàng giải thích: ”Là như vầy, Cô Tô Lam Thị mạt ngạch đến đoạn cuối cùng đều thắc một nút kết, đây là đời đời kiếp kiếp kế thừa đã thành quy luật, đệ tử nhập môn sẽ kết khác với các vị tiền bối để phân biệt trưởng bối, bởi vì nút kết quá nhỏ và chỉ có đệ tử của Cô Tô Lam Thị từ nhỏ đeo mạt ngạch mới phát hiện . Điều này, Ngụy tiền bối người mới tới Lam Gia, không để ý đến những chi tiết này cũng xem như là bình thường.”
Lam Tư Truy rất nhẹ nhàng Ngụy Vô Tiện trong lòng lại trĩu nặng. Hắn từ trước đến nay vô ý chủ quan không nghĩ đến điểm này, Lam Vong Cơ lẽ nào lại không biết hắn thắt sai mạt ngạch? Mạt ngạch Cô Tô Lam Thị là phục sức trọng yếu, nếu đánh nhầm kết coi như tương đương với y quan không ngay ngắn! Mất mặt lắm.
Hắn dùng tay che đầu không biết hải sao chỉ biết khó chịu đến lông mày nhíu lại.
”Nhưng ta sáng nay vì y mà chuẩn bị y phục, sau khi thắt xong còn hỏi y có ổn không, y rất tốt….. Y còn khen ta, ta thắt rất đẹp. Ta mới với y, từ đây về sao mỗi ngày ta điều giúp ngươi thay quần áo có không? Y còn , “Được, chỉ cần ngươi có thể dậy lúc sáng sớm “ Ta , “Vậy thì có gì khó, chỉ cần ngươi mỗi tối đừng quá phận với ta nhiều lần là .”
Lam Tư Truy nghe không nỗi nữa vội vàng hắng giọng một cái. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng lập tức không tiếp nữa, hắn nâng cái cằm lên, hai mắt mơ màng giống như là đang lầm bần lầu bầu gì đó trong miệng.
”Y như là quá cao hứng rồi, ta chỉ giúp y thay quần áo thôi mà, ngay cả mạt ngạch ta cũng thắt sai cho y mà y vẫn không gì.”
Lam Tư Truy thấy thế tiến lên nhỏ giọng an ủi: ”Ngụy tiền bối, người cũng không nên để ý quá mức, coi như người thắt sai mạt ngạch Hàm Quang Quan cũng không để tâm đâu, các ngươi có đúng hay không?”
“Đúng a! Hàm Quang Quân sáng nay tâm rất tốt!”
“Ta lên lớp trễ, người cũng không có Ta chép gia quy!”
Ngụy Vô Tiện: ”Đúng rồi đúng rồi, Hàm Quang Quân của các ngươi biết ta thắt sai mạt ngạch cho y nên không muốn ý mới không ngươi thôi.”
Chúng thiếu niên tỏ vẻ đồng ý gật đầu. Ngụy Vô Tiện đột nhiên vỗ bàn một cái rồi đứng lên.
”Lam Trạm sao có thể thành ra cái dạng như chứ? Ta sai y còn cố khen ta, còn để ta từ nay về sau giúp y thay quần áo. Biết thắt sai mà cũng không tháo ra lại cứ như mà lên lớp giảng để cho các học sinh đều thấy . Các ngươi nghĩ thử xem, y như là đang nghĩ gì?"
Các thiếu niên lặng ngắt như tờ mà Ngụy Vô Tiện.
Hắn quay người muốn rời đi, sau lưng lại truyền đến âm thanh của Lam Cảnh Nghi: ”Ngươi không ăn nữa sao?”
Ngụy Vô Tiện: ”Ta no rồi.”
Lam Cảnh Nghi quát lớn: ”Thức ăn ngon còn không muốn, Hàm Quang Quân sủng ái đúng là không tầm thường a!”
Bạn thấy sao?