Một đám người từ trong rừng cây âm u đi tới, đi đầu là một nữ nhân dung nhan diễm lệ có phần quỷ mị, y phục đen nhánh thêu hình khối vuông bằng chỉ vàng bên trong là hoa trắng, dưới váy kết một hàng chuông bạc, trên cổ, cánh tay, cổ chân đều mang vòng chuông bạc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng êm tai.
Đi bên cạnh là thiếu niên lúc sáng, thiếu niên đột nhiên dừng lại dơ cánh tay lên, y cung kính hướng nữ nhân kia cúi người, “Chủ tử, là chỗ này, bạch y kia trúng độc chưa đi xa.”
Nữ nhân đôi mắt lạnh lùng quanh, “Sao ngươi biết y là người của Cô Tô Lam thị?”
“Người đó mặc đồng phục Lam gia, tráng đeo mạt ngạch có hình mây cuộn.”
Nữ nhân nhíu mày: ”Ngươi khẳng định không?”
“Vâng, thưa chủ tử.”
“Cô Tô Lam thị, đeo mạt ngạch có hình mây cuộn chỉ có ba người… theo ngươi thì người này ngũ quan tuấn, linh lực cùng võ nghệ tinh thông lợi , thì chỉ có thể là tông chủ Lam Hi Thần, người còn lại là Nhị công tử Lam Vong Cơ. Nhưng hai người này căn bản sẽ không đơn giản để ngươi có thể dễ dàng hạ độc trùng lên người.”
“Là do y bảo vệ người đi cùng nên mới trúng độc.” Thiếu niên .
“Người đi cùng?”
“Người kia mặc hắc phục, tướng mạo phi phàm, võ công không hề thua kém bạch y nhân, bên hông hắn còn có một vật rất tinh xảo, oán khí bao quanh lạnh lẽo, ta lúc thấy liền sợ hãi, lại muốn chiếm đoạt nó.”
“Đó là thứ gì?”
Thiếu niên trả lời: “Một ống sáo.”
“Sáo?” Ả kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thiếu niên vì sự chấn này mà lui về sau một bước, : “Đúng ”
Nữ nhân hai tay vào nhau, vòng bạc trên cánh tay va chạm phát ra từng đợt tiếng vang nhỏ vụn, giọng có chút kiêng dè lẫn bất an: “Nếu đúng như ta nghĩ thì hắc y mà ngươi là Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện, chỉ có hắn mới sở hữu ống sáo pháp khí. Người còn lại đương nhiên là Lam Vong Cơ của Cô Tô Lam thị rồi.”
“Chủ tử, người sao có thể chắc chắn?”
“Song hành cùng Di Lăng lão tổ thì chỉ có Lam Vong Cơ mà thôi.”
Trong hốc cây nhỏ, hai đại nam nhân chen chúc nhau lắng nghe tĩnh bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện nằm gọn trong lòng Lam Vong Cơ không một khe hở, muốn cũng không thể , hắn nghe nữ tử kia xong cảm giác khó hiểu liền nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ.
“Này.. ta cùng với ngươi thường đi chung với nhau sao?”
Đợi hồi lâu không nhận câu trả lời, hắn quay mặt lại, bị cọ xát vào má đối phương giống như muốn hôn má người phía sau, Nguỵ Vô Tiên liền rụt người quay mặt đi, một lúc sau mới hỏi nhỏ.
“Ngươi sao không trả lời?”
Lam Vong Cơ tiếu phi tiếu mặt lạnh: “Ngươi hỏi ai?”
“Ở đây chỉ có hai người, không phải ngươi hỏi ai?” Vẫn không nghe hồi đáp, nghĩ nghĩ hắn đỡ trán, “Lam Trạm…là ta hỏi ngươi đó.” Đúng là chịu thua ngươi rồi, không gọi tên là không thèm lên tiếng luôn.
Lam Vong Cơ lúc này mới hoà hoãn đáp lời hắn: “Ta và ngươi đương nhiên là đi cùng nhau.”
“Thật sao?” Nguỵ Vô Tiện hoài nghi hỏi.
“Um.”
“Mọi lúc mọi nơi?”
Lam Vong Cơ một lời kiên định, “Ngươi ta nguyện, nhất kiến như cố, lưỡng tương duyệt, bên nhau đến già.”
“Được , ngày thường ít , hiện tại sao lại nhiều như đi.”
Hắn ảo não: Có khi nào đầu hắn bị hỏng luôn rồi không? Kể cả đạo lữ cũng không nhớ nổi, y thực tâm như sao lại không nhớ ra nhỉ?…. không nghĩ nữa, không nghĩ nữa…
Thân thể dán sát vào nhau nghe rõ từng nhịp đập trái tim, cùng hơi thở ấm áp thổi vào vành tai, Nguỵ Vô Tiện trong lòng như bị chọc ngứa nhộn nhạo khó chịu, hắn nép người định tạo ra chút khe hở giữ khoảng cách người kia liền vòng tay qua ôm lấy eo hắn. Nguỵ Vô Tiện cứng đờ như bị đóng băng, hai nam nhân ôm ấp nhau cùng một chỗ! Nguỵ Vô Tiện một lúc sau mới thả lỏng thân thể định gỡ tay y ra, Lam Vong Cơ càng siết chặt, y khẽ vào tai hắn:
“Đừng .”
"Không thì không , ngươi cũng đừng có ôm ta như thế chứ, không thể thở nổi a."
Bên ngoài nữ nhân thanh âm có chút tức giận nhằm vào thiếu niên kia, “Ngươi hành quá lỗ mãng, kêu ngươi đi thám thính hình ngươi lại vào hai người đó, hiện tại chúng ta chỉ có thể án binh bất lùi về một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống sau đó mới tiếp tục hành .”
Đám người đang định rời đi, bất chợt thanh âm từ hốc cây vọng ra: “Muốn chạy sao?”
Hắc y nhân từ từ bước ra theo sao là bạch y, phong thái nhẹ nhàng gương mặt lạnh lùng đầy sát khí.
Nữ nhân cùng đám người liền lui về sau một bước. Nguỵ Vô Tiện về hướng thiếu niên, “Để lại thuốc giải, rồi rời khỏi đây không quay lại, nếu không đừng trách chúng ta đuổi tận diệt tuyệt.”
Lời này của hắn dường như không để vào tai nữ tử kia thì phải, nàng đột nhiên bước lên một bước, ánh mắt không Nguỵ Vô Tiện mà chăm người phía sau rồi mỉm , : “Ngươi là Lam Vong Cơ, Nhị công tử của Cô Tô Lam thị?”
Lam Vong Vơ không đáp chỉ gật đầu một cái, nữ nhân lại bước thêm một bước, đưa tay lên cung kính: “Tiểu nữ là Lang Lang Tư Nhã, con tộc trưởng Miêu cương, nghe danh Lam Nhị công tử đã lâu, không hổ quân tử như ngọc, thiên kim khó cầu, hiện tại gặp gỡ thật đúng như câu ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ …Ta biết ngươi đang trúng độc, bổn cung chủ có thể đưa cho ngươi giải dược… Lam nhị công tử có thể theo ta đi một chuyến đến Miêu cương.”
Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng, ánh mắt quét trên người nàng, dường như đang nghĩ đối sách.
Ngược lại Nguỵ Vô Tiện, nàng liền cảm thấy ngứa mắt cực kỳ, lời này của nàng là nhầm vào người của hắn sao? Hắn lạnh nhạt cắt lời: “Người quang minh không lời mờ ám, thân thiết lắm sao mà phải theo ngươi về Miêu cương, có gì cứ giải quyết ở đây luôn đi.”
Nàng quay sang Nguỵ Vô Tiện, nét vẫn lưu trên gương mặt xinh đẹp hiện tại có chút quỷ dị hơn: “Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện… từng mưa gió khiến cho cả tu chân giới phải một phen thất điên bát đảo… thất kính, thất kính… ta đang thỉnh ý kiến cùng Lam Nhị công tử, không liên quan đến người khác.”
Nguỵ Vô Tiện ung dung, “Quá khứ bụi bặm của tại hạ không đáng lưu tâm. Nhưng Lam Nhị công tử đây hiện tại là người của ta, đi hay không chỉ ta mới có thể quyết định, không đến lượt ngươi quản.”
Nói xong lời này hắn liền nghe tiếng khẽ từ sau lưng, Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng quay đầu Lam Vong Cơ.
Mặt nữ nhân biến sắc, tay hơi run, chuông bạc trên y phục va chạm kịch liệt hưởng ứng, đinh đinh đang đang lộn xộn chói tai.
Bạn thấy sao?