Tìm Lại Ký [...] – Chương 1

Mặt trời xuống núi, ánh sáng nhường chỗ cho bóng tối báo hiệu sắp kết thúc một ngày mùa đông lạnh lẽo. Ban đêm, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ tiến gần cửa Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ biết đó là ai, y vẫn muốn doạ người đang đi vào, liền kéo chăn đắp lên người nhắm mắt lại miệng khẽ cong một cái liền lãnh đạm như cũ. Tiếng bước chân dần dần tiêu thất, Lam Vong Cơ đôi mắt nhạt màu lưu ly mở ra hơi nhíu lại. Chỉ nghe bên giường một tiếng xoẹt nhỏ, y bỗng nhiên vén chăn lên, xoay người ôm lấy người nọ. Nhất thời ngạc nhiên, người kia vội vàng bắt lấy tay y, Nguỵ Vô Tiện khẽ, hôn một cái lên mu bàn tay người trên giường, hỏi:

“Quá giờ Hợi sao còn chưa ngủ? Là ta đánh thức ngươi?”

“không phải… là đợi ngươi.” Lam Vong Cơ thần sắc hòa hoãn, chợt thấy có gì không đúng, liền hỏi: “Ngươi sao?”

Không đợi Nguỵ Vô Tiện trả lời Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn.

Trên người hắn có lấm tấm vết máu dính vào y phục.

“Ngươi bị thương! ” Lam Vong Cơ cả kinh, tay bắt lấy mạch tượng, sau đó đi quanh người hắn dò xét.

Nguỵ Vô Tiện mỉm , bước đến bên bàn rót một ly trà uống cạn: “Ta không có việc gì, chỉ là máu của thú mà thôi.”

Lam Vong Cơ một lúc dò xét, thấy hắn không có dị thường hay bị thương gì, liền gật đầu: “Ta lấy nước cho ngươi tắm gội.”

“Được.”

Nguỵ Vô Tiện sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục dính máu, lộ ra một thân trung y, vóc dáng thanh mảnh gọn gàng, cổ áo bị lệch lộ ra làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh tế. Mái tóc dài gần đến eo vì thấm nước có chút rối rắm. Thần thái thiên nhân chi tư của hắn cho người đối diện một phen mặt đỏ tim đập.

Ánh mắt Lam Vong Cơ dần trở nên thâm trầm và nặng nề, có chút không thể khống chế muốn đem người nọ quơ lấy ôm vào trong lồng ngực hảo hảo vuốt ve một phen. Bất quá, hắn là vừa dẫn dắt đám tiểu bối săn đêm mới về, xem ra rất mệt mỏi, tốt nhất là không nên. Đôi khi loại cảm giác khó nhịn này cũng mang đến cho y một chút tư vị khó tả.

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lam Vong Cơ bước đến bên hắn cầm lấy khăn mềm: “Ta lau khô tóc giúp ngươi.”

“Được.”

Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống ghế tuỳ ý cho người kia lau khô tóc cho hắn.

Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, Lam Vong Cơ vuốt ve mớ tóc dài trước mặt, cảm nhận những sợi tóc mát lạnh luồn qua ngón tay, mềm mại, mượt mà, lại mang theo hương thơm ngát nhẹ nhàng. Thật dễ chịu, cảm giác vẫn giống như những lần y sờ vào không chút thay đổi.

Lam Vong Cơ khôi phục lấy lại tỉnh táo nhàn nhạt hỏi: “Nguỵ Anh?”

“Ừm.”

“Săn đêm có gặp trở ngại gì không?”

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: “Yêu thú có chút hung hãn, không có gì đáng ngại.”

Lam Vong Cơ lau khô tóc cho hắn xong kéo người lên giường, đem chăn đắp kín người hắn sau đó chỉnh lại cho tốt, bản thân cũng liền nằm bên cạnh, ôm lấy người kia, đem nhiệt độ cơ thể trên người mình từng chút từng chút một truyền sang cơ thể hắn, vỗ về khuôn mặt người trong lòng, hôn lên thái dương, : “Ngủ ”

Nguỵ Vô Tiện ngửi lấy mùi đàn hương quen thuộc từ từ nhắm mắt lại an ổn nằm trong lòng người nọ đi vào giấc ngủ.

Một mảng đen u tối dần dần bao lấy hắn, trong mộng, vô số tẩu thi hướng hắn bò tới, ghê tởm lúc nhúc, từ bóng tối chui ra như sâu từ hốc cây rỗng không tìm thứ gì để ăn, hung hăng bò tán loạn. Một tẩu thi bị chém đứt chân nắm lấy vạt áo hắn không buông, muốn hắn cùng bồi tán, vì sao lại bỏ rơi bọn chúng? Máu từ tử thi miệng không ngừng tuôn tràn như suối.

Nguỵ Vô Tiện liều mạng lùi về phía sau, liên tục chạy trốn, rốt cuộc ở dưới chân bị một tẩu thi thò cánh tay chỉ còn trơ xương nắm lấy, hắn dừng lại, dùng chân đá một cước, tiếng xương răng rắc, bàn tay kia liền biến mất.

Hắn quay đầu lại thấy không người đuổi theo, lúc này mới thở ra một hơi. Bỗng nhiên trước mắt từng trận âm phong thổi qua, một đạo nhân ảnh bạch y xuất hiện trước mắt, gương mặt lạnh lùng, người này rất quen, Ngụy Vô Tiện tiến lên một bước, nhân ảnh kia cũng bước tới gần hơn, đột nhiên người trước mắt lại quay đi, hắn muốn gọi, lại dường như bị cái gì đó siết chặt lấy yết hầu, chỉ có thể phát sinh tiếng nức nở, người nọ xoay mặt lại cái gì cũng không , chỉ là lẳng lặng hắn, Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, cánh tay vươn tới muốn chạm lấy người nọ không , trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Đừng đi….Đừng đi….”

Người nọ lại phảng phất giống như không nghe thấy, từng bước hướng hắn lui về trong im lặng, sau đó quay đầu bước đi.

“Đừng đi… Ngươi…”

Nguỵ Vô Tiện trong mộng giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, đầu có chút đau. Hắn thấy sợ hãi đưa mắt xung quanh gian phòng liền nhận ra không có ai bên cạnh. Chậm rãi khoác áo xuống giường, đi đến bàn nhỏ uống một chén trà an thần. Ngoài kia ánh mặt trời đã lên cao, hắn toàn thân lúc này chỉ mặc trung y lại thấy bên kia tủ nhỏ treo y phục liền đi đến chọn ngẫu nhiên một bộ rồi mặc vào, kéo cửa bước ra ngoài.

Ngoài đình viện, đám tiểu bối tụm năm tụm ba đang kể với nhau về chuyến săn đêm ngày hôm qua do Ngụy Vô Tiện hướng dẫn. Một tiểu bối sốt sắng :

“Nguỵ tiền bối thật lợi , con thú to tướng như cũng không người sợ hãi, phất tay một cái đã hạ gục nó một cách dễ dàng, ta thật rất hâm mộ người.”

Một người khác đứng bên cạnh thêm: “Đúng a, Nguỵ tiền bối mặc hắc phục khi gi*t thú thật là uy phong luôn, ta thật cũng muốn có một bộ đi.”

Một người nhíu mày buâng khuâng: “Nhưng hình như, Nguỵ tiền bối bị thương thì phải?”

Lam Cảnh Nghi xem thường, cợt : “Chẳng phải là vì cứu ngươi sao?… Chỉ là vết cắn nhỏ, không hề gì, hắn là ai? Di Lăng lão tổ a, có thứ gì có thể hắn

Y một chút sau đó chỉ vào một tiểu bối là đệ tử mới đến, hỏi: “Ngươi là người mới đến?”

Người kia bẽn lẽn một cái cúi đầu: ”Phải, ta… ta vừa mới tới.”

“Ngươi từ đâu đến?… Danh tự là gì?”

“Ta từ Lâm An… gọi là Lâm Hạ”

Một người ngạc nhiên: ”Lâm Hạ, Lâm An xa như , ngươi sao mà đến tận Cô Tô cầu học a?”

Lâm Hạ nhẹ giọng đáp: “Ta theo gia phụ đến Cô Tô mấy năm rồi, năm nay mới chính thức vào Lam gia cầu học.”

Một người chậm rãi, suy nghĩ bay xa, : “Ta nghe Lâm An cảnh đẹp hữu , đào hoa tranh nhau đua nở. Có thôn nhiều thôn trang nhỏ nằm sâu trong núi rất ít người sinh sống, còn nghe có thôn bị bỏ hoang vì có âm hồn ma quỷ ẩn hiện”

Vừa nghe có ma cả bọn đã nhốn nháo nổi gai ốc, không kém phần tò mò, con người ta cái gì càng sợ thì lại càng muốn biết.

Lam Cảnh Nghi: “Lâm Hạ, chỗ ngươi ngụ có ma không?”

“Ta không biết, có nghe những người trong thôn , ở cuối thôn gần về phía bìa rừng có một ngôi nhà bỏ hoang đã từng có người chết, ở đó có ma, hàng đêm đều có tiếng lạ thường, nên chẳng ai dám đến”

“Ngươi có đến đó bao giờ chưa?” Một người trong số đó hỏi.

Lâm Hạ: “Ta chưa…Ta ….”

“Ngươi cũng sợ nên không dám đến chứ gì?”

Lâm Hạ gật đầu.

“Vậy đã có ai bị quấy chưa?” Lam Cảnh Nghi hỏi.

“Chưa, vì không ai dám tới….Ta nhớ có một lần, Đại bá cùng Nhị bá ở trong làng đang uống rượu, bọn họ thách thức nhau nếu ai dám đến ngôi nhà đó tiểu tiện trước cửa thì sẽ thắng hai vò rượu.”

Cả đám lắng tai nghe, hỏi :“Rồi sao?”

Lâm Hạ kể: ”Tối đó khi có một ít men rượu trong người, Đại bá lấy hết dũng khí đi đến trước ngôi nhà, hắn trong lòng rất sợ nào có chịu thua, liền đứng trước cửa kéo quần xuống, sau khi giải quyết xong hắn bị âm phong một trận thổi qua phất vào mặt cho rùng mình, tiếng kẽo kẹt cửa sổ của ngôi nhà từ từ mở ra…”

Cả đám sợ hãi ngồi sát lại nhau cũng không quên bắt Lâm Hạ kể tiếp.

“Tiếp đó hắn thấy một cái đầu nhô ra khỏi cửa, mái tóc dài buông xõa đong đưa, gương mặt giận dữ kia là một bà lão hai mắt trợn tròn cất giọng quát:

Tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn thách thức ta sao? Sao lại phóng uế bừa bãi trước cửa nhà ta, muốn gì qua ngôi nhà ma đối diện mà phóng, mau đi lấy nước dội sạch.”

Cả đám lên ha hả: “Ha ha ha, thì ra Đại bá của ngươi vì say mà đi nhầm nhà, bọn ta nãy giờ nghe mà sợ muốn chết.”

“Lâm Hạ, ngươi thật thú vị nha.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...