9
Một tuần sau, Trình Úc mới tìm đến tôi.
Hôm đó, ấy rất vui. Anh rằng có tiền rồi, dù chỉ có mười mấy vạn ít nhất cũng có thể bù đắp một phần số nợ mà bố để lại. Anh còn đã tìm một công việc tốt, có khi chỉ cần một bước là nổi tiếng, rồi sẽ trả hết nợ.
Đến cuối cùng, : “Chuyện hôm đó của Vãn Vãn, xin lỗi cậu nhé. Cô ấy vẫn còn như một đứa trẻ, mong cậu đừng giận.”
Tôi rất muốn hỏi , chuyện của Tần Vãn tại sao cậu lại phải xin lỗi tôi? Cậu lấy tư cách gì để xin lỗi thay ta? Tôi nhỏ nhen đến thế sao? Nhưng cuối cùng, tôi không hỏi gì cả, chỉ cố gắng nặn ra một nụ :
“Không sao đâu, chúc mừng cậu nhé, tiền đồ rộng mở rồi đấy.”
Trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng hỏi tôi: “Cậu vẫn còn giận à?”
Tôi chỉ lắc đầu, liên tục lắc đầu không có.
Tôi thực sự giận, không phải vì hôm đó đưa Tần Vãn đi, mà là vì lại xin lỗi tôi thay ta. Chúng tôi đã chuyện với nhau lâu như , lẽ nào vẫn không hiểu tôi là người thế nào sao? Nhưng bao nhiêu cảm nhỏ nhặt cứ chồng chất trong lòng tôi, đến một câu cũng không ra .
Trình Úc lại hỏi: “Lâm Tiêu Tiêu, cậu vẫn ổn chứ?”
Tôi lạnh nhạt đáp lại một câu: “Có lẽ cậu không cần kiếm thêm tiền từ tôi nữa rồi nhỉ?”
Trình Úc như bị giáng một đòn mạnh, im lặng. Không khí đông cứng vài giây, mới chậm rãi :
“Ừ, không cần nữa.”
10
Từ sau đó, tôi không gặp lại Trình Úc.
Nhưng tôi nghe , ấy và Tần Vãn luôn dính lấy nhau như hình với bóng. Trên diễn đàn của trường, người ta thậm chí còn cá cược xem Tần Vãn có phải của Trình Úc hay không.
“Mọi người, hai người đó ngày nào cũng bên nhau, có khi đã là một đôi từ lâu rồi.”
“Theo tôi quan sát, Tần Vãn gọi Trình Úc là trai, chưa chắc là người đâu.”
“Gọi ‘ trai’ cũng có thể là một kiểu thú mà, hiểu không?”
“Tình thú cái quái gì? Không thể nào chỉ đơn thuần là cảm em sao?”
“Dù sao thì, trông họ cũng rất xứng đôi.”
Tôi lướt qua từng bình luận, trong lòng ngập tràn khó chịu. Tôi nghĩ, xem ra số tiền kia là ném qua cửa sổ rồi.
11
Tiền không bị phí hoài.
Cuối cùng, Trình Úc vẫn tìm đến tôi.
Lần này, Tần Vãn không đi theo, ấy đến một mình.
“Cô em tốt của cậu không đi cùng sao?” Tôi , giọng điệu đầy mỉa mai.
Ánh mắt u ám đi mấy phần: “Chốn ăn thịt người không nhả xương, vốn dĩ không nên đưa Vãn Vãn đến.”
Lúc này tôi mới để ý, gương mặt ấy có chút tiều tụy, trên cằm còn lún phún râu.
Anh với tôi rằng, đã muốn một bước lên trời, rằng Tần Vãn đã rất vui vẻ khi đến đoàn phim thăm .
Dù chỉ là một vai quần chúng không có tên, vẫn tin mình sẽ nổi tiếng.
Nhưng chưa kịp quay hết mấy tập phim, phát hiện Tần Vãn bị nhà sản xuất bám theo.
Anh không thể để ấy bị tổn thương, vì ấy là người đã lớn lên cùng từ bé.
Nhưng vừa bảo vệ ấy, thì ngay lập tức vai diễn của bị cắt sạch.
Không chỉ bị cắt vai, mà còn bị cầu trả lại tiền.
Nhưng tiền ấy đã dùng để trả nợ rồi, sao mà lấy lại nữa?
Tôi nhướn mày: “Vậy nên cậu đến tìm tôi vay tiền?”
Anh ấy : “Tôi chỉ cần mượn trong một khoảng thời gian ngắn.”
Khi cả hai còn đang im lặng, Tần Vãn không biết từ đâu xuất hiện.
Cô ta kéo tay áo Trình Úc, giọng đầy uất ức: “Anh Úc, sao lại đến tìm chị ta nữa?”
Trình Úc nhẹ nhàng : “Anh có việc cần với ấy, em ra chỗ khác đợi đi.”
“Có phải vì chuyện vai diễn của không? Em sẽ đi cầu xin nhà sản xuất cho , đừng chuyện với chị ta nữa có không?” Giọng ta vừa nũng nịu vừa tủi thân.
“Vãn Vãn, đừng quậy nữa.” Trình Úc lần này không còn kiên nhẫn, giọng điệu có phần nghiêm khắc.
Cô ta bực bội lườm tôi, giận dỗi hất tay Trình Úc rồi quay đầu bỏ đi.
Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, Trình Úc lại : “Xin lỗi, tính cách Vãn Vãn không tốt lắm.”
Tôi bỗng nhiên bật . Lại là lần thứ hai, xin lỗi tôi vì ta.
Tôi không giận, mà chỉ nhạt: “Tôi vốn không thích cho vay tiền.”
Tôi lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, đẩy về phía ấy: “Thế này đi, tôi cho cậu hai trăm nghìn, mua cậu trai của tôi.”
Tôi vẫn , ánh mắt ấy dần tối sầm lại.
Tôi hỏi: “Hai trăm nghìn không đủ?”
Anh đứng đó, không gì, rồi siết chặt nắm tay, cắn răng : “Đủ.”
Tôi thẳng vào mắt ấy: “Vậy thì đi với em tốt của cậu, từ giờ cậu là trai của tôi.”
Anh run lên một chút, im lặng hồi lâu, rồi mới cứng rắn thốt ra một chữ:
“Được.”
Lần này, Tần Vãn lại khóc.
Nhưng lần này, Trình Úc không quay đầu đi theo ta nữa.
12
Hai trăm nghìn.
Trình Úc trở thành trai của tôi.
Nhưng Tần Vãn vẫn như oan hồn không tan, cứ bám theo Trình Úc gọi “Anh Úc, Anh Úc~” đầy nũng nịu.
Thế là trong khuôn viên trường xuất hiện một cảnh tượng kỳ quặc: Trình Úc lạnh mặt đi bên cạnh tôi, còn phía sau là Tần Vãn với nụ rạng rỡ.
Bạn hỏi tôi thì sao ư? Tôi , rất rạng rỡ. Tôi đến kiêu ngạo, :
“Tần Vãn, bây giờ trai em là trai chị. Vậy em có nên gọi chị một tiếng ‘chị dâu’ không?”
Sắc mặt Tần Vãn lập tức đen lại, rồi đỏ bừng lên vì giận. Cô ta trừng mắt tôi, tức giận :
“Lâm Tiêu Tiêu, chị nghĩ mình xứng chị dâu của tôi sao? Không phải chỉ vì chị có chút tiền thôi à?”
Ồ? Hóa ra tôi có chút tiền, xem ra Trình Úc không giấu giếm gì với em tốt của ta nhỉ?
Tôi : “Anh trai em thích chính cái đống tiền thối đó của chị đấy.”
Cô ta giận dữ tôi, sau đó kéo kéo tay áo Trình Úc:
“Anh Úc, thực sự cần tiền của chị ta sao? Em cũng có thể nhờ ba cho mà!”
Trình Úc đứng lặng, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu bình thản:
“Vãn Vãn, đã nợ nhà em quá nhiều rồi.”
Tần Vãn còn muốn gì đó, Trình Úc đã tiếp lời:
“Nếu em còn tiếp tục thế này, thì ngay cả tư cách em cũng không còn nữa.”
Tần Vãn lập tức rưng rưng ta đầy uất ức.
Còn ở nơi Trình Úc không thấy, ta nghiến răng, phẫn nộ lườm tôi, lạnh lùng thốt lên:
“Lâm Tiêu Tiêu, cứ chờ đấy!”
Tôi mỉm , khẩu hình đáp lại: “Chị đang chờ đây.”
13
Tôi cứ tưởng cho Tần Vãn tức giận sẽ khiến mình vui vẻ, không ngờ trên diễn đàn trường bắt đầu lan truyền những tin đồn về tôi.
Trình Úc và Tần Vãn là thanh mai trúc mã, trai tài sắc.
Thế nên tôi—người xen vào giữa bọn họ—trở thành kẻ thứ ba đê tiện trong mắt người khác.
“Lâm Tiêu Tiêu chỉ dựa vào tiền của mình để bám lấy Trình Úc.”
Đúng là tôi có tiền, tôi chưa từng bám lấy ai cả.
“Xen vào cảm của người khác, biết rõ mà vẫn , chưa từng thấy ai mặt dày như thế.”
Xin hỏi, có phải Tần Vãn thì thầm vào tai mấy người rằng ta và Trình Úc là một đôi không?
Tôi vừa lướt xem những bài đăng hot trên diễn đàn vừa lẩm bẩm châm chọc.
Không biết lời đồn lan truyền thế nào, câu chuyện dần biến thành:
Trình Úc và Tần Vãn vốn là một cặp đôi nhau thắm thiết, còn tôi chỉ là kẻ có tiền, cố quấy rối để chia rẽ họ, khiến hai người không có phút giây yên ổn bên nhau.
Sau khi Trình Úc đi tìm đoàn phim về, việc đầu tiên tôi là thẳng với ta:
“Trình Úc, tôi muốn cậu với mọi người rằng tôi là của cậu.”
Anh ta im lặng đứng đó, cụp mắt không lên tiếng.
“Trong lòng cậu vẫn nhớ thương Tần Vãn?”
Anh ta nghe mới thẳng vào tôi, giọng khàn khàn:
“Không liên quan đến ấy.”
“Hai trăm nghìn, cậu có hay không?” Tôi lặp lại, giọng lạnh băng.
Trình Úc tôi, trong ánh mắt ấy có một thứ cảm mà tôi không thể đọc hiểu:
“Lâm Tiêu Tiêu, ép duyên không bao giờ có kết quả tốt.”
Tôi bật , hóa ra tôi chính là kẻ hoại đôi kim đồng ngọc nữ của bọn họ.
Nếu ấy thực sự dám công khai tôi, chẳng phải em tốt của ta sẽ rất đau lòng sao?
Tôi không nhớ rõ mình đã gì vào lúc đó. Tôi chỉ nhớ rằng, trong lòng mình chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế.
Hình như tôi đã : “Thôi khỏi, tôi chán chơi rồi.”
Hoặc cũng có thể tôi đã : “Cậu đi tìm em tốt của cậu đi.”
Khi tôi quay lưng rời đi, hình như ấy muốn gì đó.
Nhưng lời ấy muốn , tôi không còn muốn nghe nữa.
14
Vậy là, mối quan hệ mua bán kéo dài mấy tháng giữa tôi và Trình Úc kết thúc.
Nhìn lại khoảng thời gian đó, dù Trình Úc luôn lạnh mặt, thực ra ấy rất dịu dàng với tôi. Có lẽ vì tôi là người trả tiền.
Mỗi sáng, ấy sẽ mua bữa sáng cho tôi, rủ tôi đi dạo phố, giúp tôi xách đồ. Khi tôi kêu đói, ấy sẽ nhanh chóng đưa cho tôi chút đồ ăn vặt.
Khi đi xem phim, tôi ngủ gật trong những cảnh học đường nhàm chán, ấy để tôi dựa vào vai mà ngủ.
Tôi vẫn nhớ cảm giác những ngón tay chúng tôi vô chạm vào nhau, cảm giác như bị điện giật.
Cũng nhớ lần đi công viên giải trí, tôi vô bị lạc mất ấy, giữa dòng người đông đúc, ấy liên tục gọi tên tôi.
“Lâm Tiêu Tiêu, cậu ở đâu?”
“Tôi vừa đi đâu ? Không sao chứ?”
“Sau này phải đi sát bên tôi, đừng có lạc nữa.”
“Lâm Tiêu Tiêu, cậu đúng là khiến người ta phải lo lắng.”
Tôi chu môi: “Tôi chỉ đi vứt rác thôi mà.”
Có vài khoảnh khắc, khi ấy dịu dàng gọi tên tôi, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi thật sự rơi vào thứ gọi là .
Nhưng hóa ra, chỉ có một mình tôi rơi vào mà thôi.
Những đêm mất ngủ, hình bóng ấy vẫn lởn vởn trong tâm trí tôi. Anh ấy đứng trước mặt tôi, ánh mắt u sầu, thì thầm:
“Lâm Tiêu Tiêu, ép duyên không bao giờ có kết quả tốt.”
Bạn thấy sao?