Về đến nhà, mẹ nắm tay tôi, giọng có phần nghiêm túc:
“Tiểu Tuyết, chuyện đương con phải nghĩ kỹ. Phó Hằng là đứa tốt, nó cũng không chịu những cú sốc tinh thần. Mẹ chỉ mong con vui vẻ, hạnh phúc.”
Mẹ cố nhẹ nhàng hết mức.
“Mẹ yên tâm, Phó Hằng sẽ ổn thôi, ấy thông minh lắm.”
Mẹ siết tay tôi: “Con của mẹ lớn thật rồi.”
9
Hành của Phó Hằng đúng là nhanh như chớp!
Tối hôm đó, đã nhắn tin cho tôi:
“Ngày mai và tài xế sẽ đến đón em, ba mẹ mời em đến nhà ăn cơm.”
Đừng tưởng bình thường tôi lúc nào cũng tưng tửng, chứ khi ngồi trên xe, tay tôi vẫn run vì căng thẳng.
Phó Hằng mỉm tôi, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay tôi:
“Đừng lo, ba mẹ rất thích em, cũng rất biết ơn em.”
Tôi tựa vào ngực , trong đầu tưởng tượng đủ cảnh tượng:
Ví dụ như chủ tịch nghiêm nghị ngồi đó, phu nhân ngồi cao cao tại thượng, lạnh lùng tôi rồi tôi bám nhà giàu.
Sau đó đưa cho tôi một tấm thẻ có 10 triệu tệ, bảo tôi rời xa Phó Hằng.
Rồi khi tôi rời đi, lại không chuyện nữa, họ lại mời tôi về với mức lương cao…
Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp của tác giả truyện lại tái phát.
Khi xe chạy vào sân, tôi sững người.
Chủ tịch và phu nhân mặc đồ rực rỡ như đang ăn mừng lễ tết.
Trước cửa còn treo tấm băng rôn:
“Chào mừng Phúc tinh nhà họ Phó – Giang tiểu thư – ghé thăm hàn xá.”
“Hàn xá…?” – tôi lẩm bẩm.
Biệt thự to thế này mà gọi là “hàn xá” á?
Chủ tịch nắm tay tôi, một lúc lâu mới , còn phu nhân thì rơi nước mắt, liên tục cảm ơn.
“Tiểu Tuyết à, bác đã xem con như con dâu tương lai rồi, nhất định phải ở bên Hằng nhé.
Hằng là đứa tốt, chỉ là bị tổn thương nên chưa vượt qua … Bao năm nay, bác tìm biết bao bác sĩ tâm lý cho nó, chẳng ai khiến nó chịu mở miệng.
Cho đến khi gặp con — con vui vẻ, lạc quan, thú vị, đã mở cánh cửa lòng nó.”
Đúng là thế, ai có thể “tưng tửng” như tôi chứ, mà tôi cũng phải thừa nhận, mặt mình dày thật, mỏng chút chắc không nổi công việc này.
“Tiểu Tuyết, mấy truyện tổng tài, truyện thái tử con viết dạo gần đây hot lắm, chúc mừng nhé. Chọn vài truyện hay, mình phim ngắn, chắc chắn sẽ bán chạy.” – Chủ tịch tít mắt tôi.
Tôi đã đăng mấy truyện viết riêng cho Phó Hằng lên mạng, ai ngờ đều hot, còn có cả một truyện kiểu “cún con văn”.
Vậy là tôi vừa kiếm tiền, vừa có trai đẹp trai, lại còn nổi tiếng thêm vài truyện. Quá lời!
Tối đó, tôi hưng phấn đến mức không ngủ nổi.
Phó Hằng gọi video cho tôi.
Anh đang ở phòng gym, cởi trần.
Mồ hôi theo mái tóc chảy qua ngực rồi xuống cơ bụng, để lại dấu nước trên làn da, trông gợi cảm vô cùng.
“Phó Hằng, sao lại gọi video trong trạng trần trụi thế này?”
Anh đưa camera hướng vào nửa người trên, tám múi cơ bụng hiện rõ:
“Em thích xem.”
Cậu này… toàn sự thật mất lòng.
“Cho em sờ không?” – tôi hơi đắc ý, bắt đầu trêu .
Phó Hằng lập tức đỏ mặt như con tôm luộc:
“Xấu hổ… xấu hổ…”
Thoáng chốc, tôi lại nhớ đến lần đầu mình trêu .
10
“Tiểu Tuyết, muốn tham gia cuộc thi hội họa quốc tế, em đi cùng nhé.”
“Đi châu Âu đấy, chắc chưa?”
Anh gật đầu dứt khoát, rồi đưa từ ngoài khung hình vào một tấm thẻ:
“Chúng ta vừa dự thi, vừa đi du lịch châu Âu… bao hết.”
Dù lời chưa thật trôi chảy, lại đầy tự tin.
Ừ thì, đẹp trai + quẹt thẻ — ai mà từ chối nổi?
Từ châu Âu trở về, Dương Lực đã nghỉ việc ở công ty.
Một ngày tan , ở dưới nhà tôi lại gặp bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu Tuyết.” – ta tiến lại, trong mắt ẩn chút buồn bã.
“Xin lỗi… nếu sớm đối diện với lòng mình, không buông lời tổn thương em… em có tiếp tục thích không?”
Tôi mỉm , lắc đầu, quay người lên lầu.
Phó Hằng bất ngờ xuất hiện trong sảnh, mặt đầy khó chịu:
“Không chuyện với ta, em đã hứa rồi.”
“Bé con, có ai với chưa là khi ghen trông cực kỳ đẹp trai không?”
Phó Hằng bật , ánh mắt dịu hẳn, rồi lấy từ sau lưng ra một hộp quà, mở ra là một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống:
“Tiểu Tuyết, lấy nhé. Chúng ta ở bên nhau, vui vẻ.”
Tôi sững sờ không nên lời.
Tôi từng tưởng tượng cảnh cầu hôn sẽ là ánh nến lung linh, cánh hoa hồng rơi đầy, và Phó Hằng thực hiện lời cầu hôn giữa tiếng reo hò của mọi người.
Còn bây giờ? Ngay ở cửa thang máy là xong.
Nhưng thôi, Phó Hằng của tôi đã rất có lòng rồi, vốn chưa học mấy kiểu lãng mạn “sến súa” đó.
“Khi nào mua ? Sao em không biết?”
“Thi đấu xong, giải thì mua quà cho em… nó là món tốt nhất…”
( Hết )
Bạn thấy sao?