Nhưng ngay sau đó, lại thấy sống lưng lạnh toát — có ai đó đang chằm chằm.
Là Phó Hằng.
Trong mắt như ẩn giấu cả một vực sâu.
Chết rồi… thiếu gia giận thật rồi.
Tôi lỡ “dẫm phải đuôi” — điều ghét nhất là bị người khác tiếp cận với tâm lý “chữa bệnh”.
“Thiếu gia, tôi sai rồi. Anh đúng là không cần ai giúp, là họa sĩ thiên tài mà. Có thể cho tôi vinh hạnh vẽ tặng một bức không?”
“Bình thường tranh của cũng đáng giá mấy vạn, tặng tôi một bức nhé.”
Tự mình chọc giận thì tự mình dỗ thôi, dù sao đây cũng là công việc của tôi mà.
Phó Hằng không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục vẽ.
“Phó Hằng, truyện hôm qua gửi cho tôi hay lắm — kể về thái tử đẹp trai và vị y phi của ta. Hay là tôi cũng viết một truyện cho nhé?”
Anh vẫn nhạt nhẽo, chẳng buồn để ý.
Tôi đành nhấp một ngụm cà phê, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chưa đầy vài phút, điện thoại rung — là tin chuyển khoản từ Phó Hằng:
“Viết truyện này. Tôi có tiền. Đừng để ý hắn, tôi ghét hắn.”
Hahaha, chuẩn mùi “tổng tài bá đạo” đây rồi.
Thiếu gia nhà tôi còn biết dùng “năng lực tiền” nữa chứ.
Tôi trộm, lập tức nhận tiền.
Chủ tịch gọi tôi vào phòng, muốn cùng phu nhân mời tôi ăn tối.
Phó Hằng ở nhà ngày càng chịu mở miệng chuyện, dù chỉ là mấy câu đơn giản.
Nhưng chỉ cần chịu , là có hy vọng.
Tôi phất tay:
“Chuyện nhỏ!”
7
Tuy Phó Hằng đã khá hơn, để giao tiếp bình thường thì vẫn cần thêm thời gian.
Tư duy của vốn chẳng có vấn đề gì, chỉ là vì lâu ngày không chuyện với ai, sống trong môi trường khá khép kín nên tính cách trở nên quá mức trầm lặng.
Còn 3 tháng nữa, cuộc thi hội họa quốc tế thường niên sẽ tổ chức.
Tôi đang tìm kiếm thông tin thì bắt gặp một ánh nóng rực quét sang.
Là Phó Hằng.
“Thiên tài họa sĩ của tôi ơi, giải thưởng trong nước đã gom hết rồi, có tự tin ra quốc tế một trận lẫy lừng không?”
Tôi đưa poster cuộc thi cho xem.
Anh thản nhiên thu ánh mắt lại, tiếp tục chăm vẽ, không một câu.
Ngay sau đó, giọng trầm lạnh của vang lên trên đỉnh đầu tôi:
“Tháng mấy?”
“Tháng 9, có muốn tham gia không?”
Tôi hào hứng khích lệ, chẳng nghe thấy câu trả lời nào.
“…”
Có vẻ định gì, lại bị vị khách không mời — Dương Lực — xen vào.
“Tôi vừa gửi cho cuốn tiểu thuyết mới hot, đây là quà nhỏ mua bằng nhuận bút.”
Anh ta đặt lên bàn tôi một cây bút máy đóng gói tinh xảo.
“Tôi giờ có tiền rồi, tự mua …”
Ngẩng lên thì phát hiện Phó Hằng đã không còn ở chỗ ngồi.
Tôi vội đuổi theo, đã xuống lầu mất rồi.
Dạo này hay giận, cứ như có một kiểu chiếm hữu đặc biệt đối với tôi.
Mà kiểu chiếm hữu này không giống , giống như một đứa trẻ kết , chỉ cho phép hai người thân nhau.
Tôi chuyện với Dương Lực sẽ giận, chuyện với đồng nghiệp ngồi trước hay sau cũng giận.
Nhưng tôi lại chẳng thấy vô lý chút nào, thậm chí còn hơi nghiện cảm giác này.
Có chiếm hữu nghĩa là rất để tâm tới tôi, đúng không? Hehe.
Cho đến khi tan , Phó Hằng vẫn không chuyện với tôi.
Tôi rảo bước về nhà, thì phía sau vang lên tiếng sột soạt, có ánh mắt bám chặt theo.
Quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Tôi chột dạ: vừa kiếm chút tiền, chẳng lẽ đã bị nhắm mục tiêu cướp?
Tôi nắm chặt túi, định chạy thì bị ai đó giữ chặt cánh tay.
Là Phó Hằng.
“Thiếu gia, … theo dõi tôi à?”
Anh hơi lúng túng, như thể đã hạ quyết tâm lớn:
“Đừng nhận quà của hắn. Tôi sẽ tham gia thi, thắng giải rồi mua quà cho .”
Trong mắt như có ánh sao, tôi đầy kiên định.
Tôi bật :
“Thiếu gia, sao giống mấy vợ nhỏ đang hờn dỗi thế?”
“Anh… có phải thích tôi không?”
Trên gương mặt thoáng hiện vẻ bối rối, rồi cúi đầu thật nhanh.
Tôi chẳng kịp rõ biểu cảm ấy.
“Tiểu thuyết của rất hay, cũng có thể nổi tiếng.” – Anh ngẩng đầu thẳng vào mắt tôi.
Anh… đang khích lệ tôi sao?
Tôi khích lệ vẽ, còn thì khích lệ tôi viết.
Từ khi nào thiếu gia nhà tôi lại biết chuyện tinh tế thế này?
“Cảm ơn , đại thiếu gia. Anh mau về đi, kẻo về muộn chủ tịch lo lắng.”
Tôi theo bóng lưng Phó Hằng khuất dần, lòng bỗng thấy ấm áp.
Vừa quay người định về nhà thì gặp bố mẹ tất tả chạy đến.
“Có chuyện gì ? Sao hai người trông gấp gáp thế?”
Mặt bố trầm xuống:
“Về nhà chuẩn bị, xin nghỉ ngay, chúng ta phải đi trong đêm. Bà nội con bệnh rồi!”
Nhà cũ không xa lắm, chỉ là ngày mai tôi không thể đi .
Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Phó Hằng, rồi vội theo bố mẹ về quê.
Đợi mãi vẫn không thấy trả lời.
Tôi bắt đầu lo:
“Không lẽ vẫn còn giận? Rõ ràng lúc đi còn vui mà…”
Ở làng sóng yếu, tin nhắn gửi mãi cũng không đi.
Thôi, sốt ruột cũng chẳng ích gì, tôi đành để điện thoại sang một bên, lo chăm sóc bà.
Tới tận chiều ngày thứ ba, Phó Hằng xuất hiện trước cửa nhà tôi, vẻ mặt đầy lo lắng, mắt đỏ hoe.
“Sao lại tới đây?”
Bạn thấy sao?