Tiểu Tuyết – Chương 3

3

“Uống nước tăng lực Yuanqi Forest, người đàn ông đàng hoàng. Gia, uống nước đi.”

Chắc Phó Hằng thấy tôi quá lố, chẳng buồn nhận chai nước mà bỏ đi luôn.

Tôi ba bước gộp thành hai, đuổi kịp, nhét lại vào tay .

Kết quả, lại rơi xuống đất.

Tôi tức lắm — đồ đàn ông đáng ghét, để xem tôi trị thế nào.

Tôi nhanh chóng đuổi theo, kéo tay , lại vô chạm vào cơ bụng.

Phó Hằng cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh, hai tay ôm bụng, kinh ngạc tôi.

Tôi hề hề, đưa chai nước cho .

Anh nhận lấy.

Chúng tôi đi song song, chẳng uống ngụm nào.

Tôi liền ghé sát tai :

“Đừng ngại, tôi sẽ không cho ai biết cơ bụng có tám múi đâu…”

Phó Hằng hơi nghẹn, khẽ ho vài tiếng, vội vã vặn nắp, tu liền mấy ngụm.

Thấy chưa, lúc người ta lúng túng thì luôn giả vờ bận rộn, có gì trong tay là bám lấy để liên tục.

Tôi Phó Hằng chậm rãi giả vờ uống nước, len lén trộm.

“Phó Hằng, có biết trong truyện tiểu thuyết, mấy nhân vật nữ phản diện thường bỏ gì đó vào trà nước của nam chính để quyến rũ ta không…”

Phó Hằng đặt chai xuống, miệng vẫn ngậm một ngụm nước, lặng lẽ tôi.

Có vẻ cũng thấy tôi hơi điên.

Tôi hơi ngượng, sợ tưởng tôi bỏ gì vào nước của mình.

Tôi vừa định đổi chủ đề thì thiếu gia mở miệng câu thứ hai hôm nay:

“Thuốc kích .”

Tôi sững người, rồi lên .

“Đúng đúng đúng, chính là thuốc kích !”

“Phó Hằng, giỏi quá! Chúng ta hợp nhau thật, không ngờ cũng đọc mấy truyện sắc sảo điên khùng này!”

Tôi cứ tưởng Phó Hằng chỉ biết vẽ, ai ngờ cũng đọc tiểu thuyết mạng.

Tôi mừng rỡ như nhặt báu vật — đúng là tri kỷ đời tôi!

Tôi xuống khỏi chiếc xe sang, tạm biệt Phó Hằng thật nhiệt , quay đầu lại thì giật mình.

Một gương mặt âm trầm, lạnh lẽo đang trừng thẳng vào tôi — là Dương Lực.

“Cô tán tục với một thằng có vấn đề đầu óc, nhà biết không?”

Tôi không đáp, chỉ đưa cho ta chai Yuanqi Forest còn dư.

Nhưng vẫn không ngăn màn lên lớp của ta:

“Cô không nhận ra à? Phó Hằng đầu óc có vấn đề, thần kinh không bình thường, người ta tránh còn không kịp, thì như ruồi, cứ lao vào…”

Anh ta bỗng kêu thảm một tiếng, khom lưng lùi lại hai bước, cả đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng.

Vâng, tôi đã “tấn công” vào chỗ hiểm của ta — ai bảo ta miệng toàn phun rác.

“Giang Tiểu Tuyết! Cô là đồ điên!”

“Chuẩn luôn, thế mới xứng với Phó Hằng chứ.”

Tôi nhẹ nhàng thả lại một câu, rồi bồi thêm: “Nói người khác có bệnh, mới là bệnh hết thuốc chữa!”

Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng lên lầu.

Hôm sau, tôi bám riết đòi Phó Hằng add WeChat, không ngờ lại đáp:

“Không.”

Rồi tiếp tục vẽ — hôm nay vẽ một mỹ nhân cổ trang.

“Cốc cốc.” Tôi đang ngắm tranh thì Dương Lực đến gõ bàn tôi.

“Giang Tiểu Tuyết, chuyện hôm qua tôi bỏ qua. Tiểu thuyết trước của viết không tệ, tan cùng đi ăn, tiện thể cho biết nên sửa thế nào.”

Tôi rời mắt khỏi mỹ nhân cổ trang, cắn môi, liếc ta đầy bất mãn.

Không phải chứ, hôm qua chưa rõ sao?

Tôi lười đáp, quay sang thì thấy Phó Hằng đã rời văn phòng.

Nén cơn tức, tôi vội vàng đuổi theo.

Anh đứng trước thang máy, mãi không bấm nút, chỉ đứng thẳng tắp ở đó.

Tôi đoán muốn trốn tôi không biết đi đâu.

Tôi bật trong lòng, tiến lại gần, ngẩng đầu trêu:

“Bức mỹ nhân vừa vẽ… là tôi đúng không?”

“Anh chắc là không add thật à?”

Anh không đáp, cũng chẳng tôi, chỉ chăm chăm cửa thang máy.

“Giang Tiểu Tuyết, bảo ở bên cạnh Phó Hằng, lại định dắt nó đi đâu?”

Giám đốc nhân sự nhíu mày, trông như thanh tra.

Tôi khẽ kéo tay áo Phó Hằng, vẫn đứng im.

“Hì hì, Giám đốc Lưu, thiếu gia định dẫn tôi trốn …”

4

Đồng tử của Phó Hằng khẽ rung lên.

“Thang máy đến rồi.” – Tôi kéo chui vào thang máy, giám đốc nhân sự chỉ phất tay, ra vẻ “hai người này không thể đụng vào ”.

Tôi tiếp tục kéo đi về phía trước, còn thì như tảng đá, để mặc tôi lôi đi.

Xui xẻo thay, dưới lầu lại chạm mặt Dương Lực.
Anh ta tôi với ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo.

“Phó Hằng, cậu chưa từng trốn đúng không?”

Phó Hằng thoáng ngạc nhiên, còn tôi thì cảm thấy cả không khí cũng mang mùi vị của tự do.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...