2
Cuối cùng tôi cũng nhịn không nổi, ghé sát tai thì thầm:
“Phó Hằng, có ai từng với chưa… đẹp trai lắm, thật sự muốn hôn…”
Có lẽ tôi lại gần quá, hoặc câu hơi… táo bạo.
Phó Hằng giật mình, hoảng hốt quay đầu tôi.
Cái biểu cảm nhỏ xíu ấy, đáng chết đi .
Tôi thật sự muốn ôm lấy mặt mà nắn nắn.
Thực tế là… tôi đã luôn, hì hì.
Phó Hằng không phản kháng, cũng chẳng có biểu cảm gì.
Đợi tôi “nắn” xong, lại yên lặng quay về vẽ tiếp.
Chỉ một buổi chiều thôi, tôi đã biết Phó Hằng khó tiếp cận thế nào!
Dù tôi gì, vẫn bất như khúc gỗ.
“Phó Hằng, từ hôm nay chính là nam chính hoàn hảo trong truyện của tôi – đẹp trai, bệnh kiều, giàu có.
Anh chính là thế tử của phủ hầu trong cổ đại, còn tôi là nha hoàn thân cận của , thế nào?”
“Anh xem này, tôi nhỏ nhắn, thông minh, xinh đẹp, chính là bảo bối trong tim .”
“Anh cưng chiều tôi, tôi, mặc kệ tiểu thư danh giá khắp các gia tộc, chỉ mỗi mình tôi…”
…
Tôi lôi hết tuyệt chiêu viết tiểu thuyết của mình ra.
Từ thế tử, thái tử thời cổ đại đến thiếu soái, tướng quân thời dân quốc, rồi cả tổng tài bá đạo thời hiện đại – tất cả đều tôi “đặt” cho Phó Hằng.
Nói đến khô cả họng mà vẫn hăng say.
Vì chưa từng có ai nghe tôi nhiều đến mà không mắng tôi là đồ dở hơi.
Dù không kiếm tiền, tôi cũng coi như tìm tri kỷ hiếm có.
Đáng giá.
Tan .
Tôi những ngón tay trắng trẻo của Phó Hằng cất gọn đồ vẽ, bật khẽ:
“Thiếu gia nhà ta đẹp trai thật, vẽ cũng giỏi nữa.”
Phó Hằng khựng lại, liếc tôi một cái rồi bước ra ngoài.
Trời ơi, đẹp trai muốn xỉu!
Tôi nuốt nước miếng chạy theo, nhớ lời chủ tịch hôm nay tài xế nhà họ sẽ đưa tôi về.
Bỗng cánh tay bị ai kéo mạnh đến tê rần, trong đầu tôi như có cả đàn ngựa phi qua.
Quay lại thì thấy Dương Lực đang đứng đó, mặt tối sầm:
“Giang Tiểu Tuyết, người ta không muốn để ý đến , không ra à? Sao không biết xấu hổ thế hả?”
Ủa?
Sáng thì đuổi việc tôi, giờ lại mắng tôi.
Dù tôi có từng thầm thích ta ba năm, tôi vẫn có lòng tự trọng.
“Bốp!” – một cái tát giáng thẳng vào mặt ta.
Dương Lực trợn mắt tôi, còn tôi thì thở hổn hển:
“Anh bị bệnh à? Tôi bám thì đuổi tôi, tôi bám người khác thì phun ra toàn lời bẩn thỉu.”
“Sáng nay sao đuổi tôi? Anh tôi là con mà dám chuyện tục tĩu trong văn phòng, không biết xấu hổ.”
Tôi thật sự tức đến bật , vốn đã quên vụ này rồi.
Là trước đây ta hay kể chuyện bậy bạ cho tôi nghe, tôi nghiêng ngả, tôi tưởng ta thích như .
Thế là tôi thức trắng đêm học thuộc mấy mẩu chuyện đó, chỉ để có chủ đề với ta.
Kết quả, ta quay sang mắng tôi không biết xấu hổ, gọi tôi là con chó liếm.
Khó chiều thế này, bà đây không thèm chiều nữa.
Tôi hất mạnh tay ta ra, chạy về phía Phó Hằng đang đợi thang máy.
“Thiếu gia, sao không đợi tôi, tôi là nha hoàn thân cận của mà.”
Tôi vẫn chìm trong vai nhân vật truyện, không thoát ra .
“Anh quên rồi sao? Kiếp trước, tôi đến chết đi sống lại, thề không cưới ai ngoài tôi. Anh viết chữ, tôi mài mực; đọc sách, tôi dâng trà; luyện kiếm, tôi lau mồ hôi. Anh từng tôi là xinh đẹp, dịu dàng và hiểu chuyện nhất trên đời, còn nhớ không?”
Tôi như thật, đến mức bản thân cũng suýt tin.
Phó Hằng ngước tôi, vẫn lạnh băng, trong đôi mắt đen lại lóe lên một tia gì đó khó hiểu.
“Thiếu gia, khát rồi, tiểu nữ đi mua cho chai nước nhé.”
“Không đi đâu đấy, đứng đây ngoan ngoãn chờ tôi.”
“Chụt~ đợi tôi nha.” – tôi gửi cho một nụ hôn gió.
Phó Hằng trông đầy kinh ngạc, quả thật vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Từ cửa hàng nhỏ đi ra, tôi thấy ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt .
Mềm mại, dịu dàng.
Tôi chợt nhớ đến câu trong tiểu thuyết: “Gió nhẹ trăng thanh, ấm áp như gió xuân.”
Phó Hằng lúc này chính là như thế.
Chậc.
Tôi vẫn nghĩ mình thích mẫu người như Dương Lực – hoạt bát, rạng rỡ.
Ai ngờ kiểu ngoan ngoãn, đáng như Phó Hằng cũng khiến tôi rung rinh.
Tôi tu một hơi hết chai nước.
Và rút ra kết luận cuối cùng:
Tôi thích đàn ông đẹp trai. Và… có chút mê trai đẹp thật.
Bạn thấy sao?