"Trì Tự, cậu có bệnh à?"
Trì Tự vẫn giữ vẻ mặt tươi , thậm chí còn đáp lại bằng một câu cợt quê mùa.
"Đúng đó, chị có thuốc không?"
Tôi lạnh toát cả người.
Cảm giác như cậu ta đang có ý tán tỉnh mình.
Nhưng ngay sau đó, tiểu trà xanh bắt đầu nghiêm túc phân tích: "Chị xem, bây giờ đúng là chị không có chỗ ở phải không?"
"Hơn nữa, nhà tôi đang có phòng trống, mà tôi suốt ngày bận học và quay phim, hầu như cả ngày không có ở nhà."
Tôi cậu ta với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu nghĩ tôi có thể sống chung với một tiểu trà xanh như cậu à?"
Tiểu trà xanh mỉm gian xảo: "Chị, không muốn biết bí mật của Đoạn Dịch sao?"
Tôi: “Không muốn."
Tôi dối, thật ra tôi vẫn hơi muốn biết.
"Tôi đã xóa số của ta rồi. Hơn nữa, nếu chị chuyển đến ở cùng tôi."
"Tiền và tiền điện nước sẽ miễn phí."
"Chắc chắn cậu không có ý đồ gì xấu với tôi đấy chứ?" Tôi cảnh giác lùi lại một bước.
Cậu ta liếc vòng một bằng phẳng của tôi.
"Chị, chị thật đáng ."
Tôi đỏ mặt tía tai, cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề.
Một người phụ nữ độc lập hai mươi lăm tuổi, còn bị khen là đáng .
Thật là nhục nhã!
Tôi kỹ tiểu trà xanh, phát hiện cậu ta đang cúi đầu chơi điện thoại, rồi lại nhét một viên thịt vào miệng nhai.
Mặt cậu ta phúng phính, trông đáng c.h.ế.t đi .
Không hiểu sao, tôi lại bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Khi tôi kéo vali theo tiểu trà xanh đến nhà cậu ta.
Tôi lại bị sốc nữa.
"Cậu không phải là sinh viên à? Sao lại có thể ở trong một căn nhà lớn thế này?"
Tiểu trà xanh hì hì, tháo giày và đi chân trần vào trong: "Tôi biết kiếm tiền mà, thật ra cũng không lớn lắm."
Cậu ta lấy một chai nước từ tủ lạnh ra uống một ngụm lớn, rồi thản nhiên : "Chắc do căn nhà trước đây của chị quá nhỏ thôi."
? ?
Trong thành phố đắt đỏ này, cậu gọi một căn hộ trăm mét vuông là nhỏ?
Thấy tôi đứng ở cửa, cậu ta đi tới lấy một đôi dép màu hồng mới tinh từ tủ giày, rồi quỳ xuống đặt ở cạnh chân tôi.
Sao lại có dép của con nữa?
Tôi cậu ta có vẻ như sắp giúp tôi thay dép, hoảng hốt lùi lại vài bước: "Tôi, tôi tự ."
"À, tôi thấy chị đi giày cao gót, không dễ tháo."
Tiểu trà xanh ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng mặt lên với vẻ mặt ngây thơ: "Chị, có phải chị ngại không?"
Nói đúng quá đi, thằng nhóc hư đốn.
Chỉ là, cái cách cậu ta ngồi xổm tôi, tôi cảm thấy có chút quen thuộc.
Bất chợt, tôi nhớ lại chó của mình, Phỉ Tây, đã rời bỏ tôi.
Phỉ Tây cũng thường hay tha dép của tôi mỗi khi tôi về nhà, rồi ngoan ngoãn ngồi đó đợi tôi vuốt ve.
Tôi: "... "
Sao cái tay c.h.ế.t tiệt của tôi…lại đưa lên đầu tiểu trà xanh kia?
Còn tự dưng xoa nhẹ vài cái nữa.
Kỳ lạ là tiểu trà xanh đứng hình tại chỗ, không một lời nào.
Tôi rụt tay lại, cố gắng lấy lại thể diện: "Trên đầu cậu có chút gàu."
Tiểu trà xanh: "... "
May là cậu ta đã nhanh chóng đứng dậy, vào phòng mình.
Một lúc sau, cậu ta đi ra, đã thay một bộ đồ khô.
Đêm hôm khuya khoắt thế này mà lại mặc đồ lòe loẹt… Một bộ pyjama bằng lụa ngắn tay dài quần hoa lá hẹ, lại tôn lên vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng và đôi chân dài của cậu ta.
Hình như... còn có cơ bắp? Loại cơ bắp của dân tập gym ấy?
Tôi chợt nhận ra mình đã mù quáng đến mức nào trong những ngày qua, cái yết hầu nhô lên rõ rệt kia, cái cơ bắp cánh tay nhỏ nổi bật kia!
Làm sao tôi lại nghĩ cậu ta là con cơ chứ?
Cậu ta dẫn tôi đến một phòng ngủ, vừa mở cửa ra tôi đã giật mình vì tông màu quá nữ tính.
"Phòng của cũ à?" Tôi cảnh giác cậu ta: "Cậu không phải thích con trai sao?"
Ngay cả khăn tắm cũng màu hồng.
Tiểu trà xanh không trả lời câu hỏi của tôi: "Tắm đi, dính mưa dễ cảm lạnh."
Nếu cậu ta không phải là người thứ ba thì tốt biết mấy, biết đâu tôi có thể coi cậu ta như một người gay mà cưng chìu.
Mặc dù tôi không thể nào ghét nổi tiểu trà xanh này, rốt cuộc cậu ta cũng là nguyên nhân ra sự rạn nứt trong mối quan hệ của tôi.
Và đoạn tuyệt với tên cặn bả Đoạn Dịch là sự thật.
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, trên bàn đã có một bát trà gừng đỏ.
Thật sự là ấm con mẹ nó lòng.
Tiếc là cậu ta lại thích con trai, lại còn là người thứ ba của người cũ tôi.
Tiểu trà xanh ngồi xếp bằng trên sofa trong phòng khách chơi game, thấy tôi ra cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Uống trà gừng đi."
Hừ, giọng điệu còn nghe có vẻ khá là tổng tài.
Sáng hôm sau thức dậy, trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng thịnh soạn.
Tiểu trà xanh đã ra ngoài rồi.
Tôi nhận tin nhắn của cậu ta: "Tôi đi rồi, nhớ ăn sáng nhé."
Tôi chuyển tiền nhà và tiền bữa sáng cho cậu ta.
Một lúc sau, cậu ta gọi video call đến.
Cậu ta hình như đang ở phim trường, nửa người trên không một mảnh vải, những cơ bắp săn chắc lộ rõ dưới ánh đèn trang điểm, toát lên vẻ hoang dã.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho cậu ta.
"Quý Thuần, chị có ý gì?"
"Tiền nhà đó, tôi không thể sống nhờ ở nhà cậu mãi ."
Cậu ta nhíu mày, đẩy tay thợ trang điểm ra rồi đi về phía cửa: "Chị, tôi không có giỡn với chị đâu."
"Việc của chị là lỗi của tôi, đây là lời xin lỗi của tôi."
"Tôi đã nhận lời xin lỗi rồi, chúng ta không phải bè, chuyện tiền bạc vẫn nên rõ ràng."
Lông mày của tiểu trà xanh càng nhíu lại chặt hơn.
Có người gọi tên cậu ta từ phía xa, cậu ta hờ hững đáp lại, đôi mắt đen láy thoáng qua một tia đau lòng.
? ?
Sâu đó cuộc gọi video liền bị ngắt.
Ý gì đây? Tôi chuyển tiền cho cậu ta thôi mà đã tổn thương lòng tự trọng của cậu ta sao
Bao giờ mới có người tổn thương lòng tự trọng của tôi như nhỉ?
Tiểu trà xanh quả thực rất bận rộn, chúng tôi cứ thế sống yên ổn trong một thời gian.
Hôm đó, sau khi tan , tôi định đi chơi thả ga với Lê Ly.
"Tớ cậu nghe, gần đây tớ quen mấy chàng đẹp trai lắm, hôm nay tớ sẽ hẹn họ hết ra cho cậu chọn, thế nào?"
Tôi: " Giữ nam đức à?"
"Trong mắt bọn họ, là cả thế giới hả?"
Lê Ly: "... "
Chúng tôi khoác vai nhau ra khỏi công ty, uốn éo như hai con tinh.
Không biết có phải do đang độc thân không mà tôi cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bảo vệ ở dưới lầu đưa cho tôi một chìa khóa xe, rằng Đoạn Dịch đã để lại xe cho tôi.
Một giờ sau, tôi và Lê Ly đang quẩy tưng bừng ở một quán bar lớn nhất thành phố.
Điện thoại lại reo lên.
Tôi lầm bầm: "Sao cậu thích gọi video thế? Biết cậu đẹp trai, giờ tôi không có thời gian để ngắm đâu."
Tiểu trà xanh dường như vừa ra khỏi thang máy.
Khi thấy khung cảnh xung quanh tôi và âm nhạc ầm ĩ, nụ trên mặt cậu ta cứng đờ.
"Chị đang ở đâu?"
Xung quanh quá ồn ào nên tôi không nghe rõ, Lê Ly bên cạnh thì hét lên và vỗ mạnh vào vai tôi: "A! Đàn ông! Nhiều đàn ông quá! Nơi này như thiên đường !"
Nụ trên mặt tiểu trà xanh càng nhạt đi: "Gửi vị trí cho tôi."
Tôi đã uống hai ly rượu nên có chút say và hơi kiêu ngạo.
"Sao, cậu cướp trai của tôi còn không cho tôi tìm người mới à?"
Tôi cảm thấy giọng mình lúc này giống như một bà dì đang tranh cãi với DJ trong tiếng nhạc ầm ĩ, đầy sự phấn khích và giận dữ: "Tiểu trà xanh, chị đây không phải không ai thèm, đừng có chị đây với ánh mắt cợt đó. Tôi biết rõ, cậu dụ tôi đến sống chung chẳng qua là chỉ để xem tôi thảm đến đâu thôi!"
Ngay khi tôi vừa xong, DJ đột nhiên chuyển sang bài nhạc chậm.
Cả phòng trở nên yên lặng.
"Chị."
Giọng của Tiểu trà xanh vốn trầm thấp và có chút quyến rũ, giờ đây lại rõ ràng đến mức tôi cảm thấy tim mình rung lên.
"Đó là lỗi của tôi."
"Chị say rồi, ban đêm không an toàn, gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón chị, có không?"
Bạn thấy sao?