Tôi suýt bật trước giọng điệu của cậu ta.
"Bạn trai tôi mua nhẫn cho tôi đeo chơi thôi, không à?" Tôi cố đeo nhẫn vào ngón áp út, mở rộng bàn tay như bàn chân gà và vẫy vẫy trước màn hình.
Biểu cảm của Đoạn Dịch cũng dịu lại, có lẽ ta nghĩ rằng tôi đeo nhẫn rồi còn khoe khoang với địch, chắc là vẫn còn quyến luyến mình.
Thực ra, tôi chỉ đơn giản là muốn chọc tức hai người này mà thôi.
Tiểu trà xanh bên kia im lặng vài giây, sau đó dùng giọng trầm quyến rũ hai từ: "Chờ đó."
Rồi cậu ta tắt cuộc gọi.
Tôi: "???"
Cái gì, còn dọa tôi nữa à?
Muốn đến đây đánh tôi à?
Tôi cũng không sợ, liếc Đoạn Dịch bằng ánh mắt chờ xem kịch vui. Anh ta bắt đầu đứng ngồi không yên, rồi đi ra ban công gọi lại cho tiểu trà xanh kia bên đó đã tắt máy.
"Cậu ta từng đến nhà à?" Tôi đột nhiên bắt điểm mấu chốt.
Đoạn Dịch ngơ ngác: "Tuyệt đối không có, không có gì với cậu ta cả, thật ra chuyện với cậu ta... chỉ vì cảm thấy kích thích."
Kích thích?
Thật muốn cầm d.a.o đ.â.m ta hai nhát rồi hỏi xem có "kích thích" không.
Tôi không thèm để ý đến ta nữa, ngồi trên sofa chơi "Vương Giả Vinh Diệu."
Tôi chọn tướng Tiểu Lỗ Ban, kết quả là bị đối phương nhắm vào g.i.ế.c đến mười một lần, còn phải nghe đồng đội chế giễu: "Cậu giao hàng còn giỏi hơn cả Meituan (*) đấy!"
(*) Meituan: Dịch vụ giao đồ ăn nhanh đang cực kỳ ưa chuộng tại Trung Quốc.
"Thậm chí còn không bằng cả lính."
Tôi bắt đầu bực mình, vừa định phản bác thì có tiếng gõ cửa.
Đoạn Dịch đi ra mở cửa.
"Anh ơi..."
Giọng hơi khàn của tiểu trà xanh vang lên, nghe có vẻ khiến người ta thương cảm.
Không lạ gì khi Đoạn Dịch lại bị cậu ta lừa.
Tiểu trà xanh bước vào nhà, ngoài trời có vẻ vừa mưa, tóc cậu ta đen và ướt sũng. Tóc mái bết vào má, tạo nên vẻ đẹp yếu đuối đầy hấp dẫn.
Cậu ta thấy tôi thì lập tức bước lại gần.
Giọng cậu ta nặng nề lại đầy áp lực: "Trả nhẫn cho tôi."
Tôi: "?"
Chà, tên này đúng quá đề cao bản thân mình rồi nhỉ?
"Trì Tự, cậu về đi." Cuối cùng Đoạn Dịch cũng lên tiếng: "Tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên trêu cậu, hơn nữa cậu cũng đã lừa dối tôi."
"Tất cả là lỗi của tôi, tôi sẽ bù đắp cho cậu, tôi không thể chia tay với Thuần Thuần ."
Tôi ngẩng cao đầu, hất hàm tiểu trà xanh với vẻ kiêu ngạo.
Mặc dù tôi không có ý định hàn gắn với Đoạn Dịch, cũng không muốn tạo điều kiện cho hai tên khốn này.
Quả nhiên, ánh mắt của tiểu trà xanh bắt đầu run rẩy, như thể có vô số cảm phức tạp ẩn chứa trong đó.
Cuối cùng cậu ta chỉ khẽ , biểu cảm trông thật đáng thương. Cậu ta với Đoạn Dịch, mắt lại tôi.
"Làm sai thì phải trả giá chứ..."
Tôi hét lên một tiếng, cổ tay của tiểu trà xanh không biết từ khi nào đã bị cắt một đường, m.á.u đang chảy ròng ròng và nhỏ từng giọt xuống sàn, đỏ rực đến đáng sợ.
Giới trẻ bây giờ sao lại cực đoan đến thế?
Mặc dù tôi chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của tiểu trà xanh này, thấy Đoạn Dịch cuống cuồng lấy khăn để cầm m.á.u cho cậu ta thì tôi lại phát bực.
Người của trai tìm đến nhà, trước mặt chính thức mà đòi c.h.ế.t đòi sống. Còn tôi lại chỉ có thể đỡ cậu ta, giữ cho cậu ta khỏi ngã.
Chủ yếu là tôi sợ cậu ta bẩn cái sofa màu trắng ngà mới mua của mình.
Tiểu trà xanh dựa gần hết người vào tôi, khó khăn lắm tôi mới móc điện thoại ra để gọi 120, đột nhiên điện thoại bị một bàn tay đầy m.á.u giật lấy.
Tiểu trà xanh yếu ớt : "Tôi không muốn đến bệnh viện."
Vậy thì đừng có c.ắ.t c.ổ tay để chơi chứ? Còn khiến m.á.u chảy khắp nhà!
Tôi giận dữ quay lại định dạy bảo cậu ta vài câu.
Giọng trầm ấm của tiểu trà xanh bất ngờ vang lên bên tai tôi: "Chị à, thật ra tôi chỉ thôi."
Cánh tay đang chống trên vai tôi bỗng dưng nhẹ đi, tóc bên tai tôi bị hơi thở của cậu ta thổi , ngứa ngáy má tôi ngứa ngáy.
"Đi đây."
Trong khi tôi còn đang tròn mắt ngạc nhiên thì tiểu trà xanh đã giơ tay vẫy vẫy, dù cổ tay vẫn đang rỉ máu.
Sau đó cậu ta mở cửa và rời đi.
????
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, chạy ra ngoài thì thấy một gói m.á.u giả đã dùng hết nằm trên hành lang.
Hiệp hai: Tôi với tiểu trà xanh.
Tôi lại thua thảm .
Khi Đoạn Dịch tìm thấy băng gạc và bước ra từ phòng ngủ, tôi đã bắt đầu lau dọn đống m.á.u trên sàn.
"Trì Tự đâu?"
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Đoạn Dịch, cuối cùng tôi cũng nhận ra, dù Trì Dụ là nam hay nữ thì có lẽ Đoạn Dịch đã thật sự lòng.
"Cậu ta đi rồi, còn về vết thương..."
"Sao em có thể để cậu ta đi một mình chứ? Vết thương của cậu ta nặng như , phải đưa đến bệnh viện chứ, ngoài trời lại đang mưa."
Tôi cố : "Cậu ta chưa đi xa đâu, đuổi theo chắc vẫn kịp đấy."
Hai phút sau, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
Đúng như tôi dự đoán.
Thật quá đáng.
Đến cả đàn ông cũng không tha!
Tôi chỉ mất mười phút để thu dọn hành lý, rồi kéo vali bước ra ngoài trong cơn mưa.
Lúc mưa tạt vào người, tôi cảm thấy mình bi thảm hệt như nữ chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc đầy đau khổ, khắp người toàn là mấy từ "vừa đẹp vừa đáng thương".
Nhưng thực tế, khi tôi thấy bóng mình phản chiếu trong cửa sổ của tiệm Wowo dưới lầu, trông thật tồi tệ.
Tôi lập tức bước vào tiệm.
Lúc đẩy cửa, tôi rõ ràng thấy một nhân viên bán hàng béo ú đang tít mắt xem điện thoại bỗng bị tôi cho sợ đến nỗi mặt mũi nhăn nhó.
"Dù để ở đâu?"
Nhân viên cửa hàng dùng cằm hai ngấn của mình chỉ về phía sau.
Ngoài trời mưa càng lúc càng to, tôi lấy một hộp trà sữa pha sẵn, định ngồi trong tiệm một lát và tiện thể tìm khách sạn gần đây.
Nhân viên cửa hàng giúp tôi rót nước nóng, sau đó tôi bước về phía chỗ ngồi sau kệ hàng.
Đúng lúc bắt gặp ngay khuôn mặt của tiểu trà xanh đang ngậm một viên thịt trong miệng.
Cậu ta còn tươi giơ tay chào tôi: "Hi, thật là trùng hợp."
Trùng hợp cái đầu cậu! Một thằng con trai trà xanh vừa náo loạn ở nhà người ta xong đã có tâm trạng ngồi đây ăn lẩu Oden?
Tôi cơn bão đang gào thét ngoài trời, rồi lại ly trà sữa trong tay, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Tiểu trà xanh mặt dày sấn lại gần.
"Chị, bỏ nhà ra đi à?"
"Biết rồi còn hỏi?"
Trà xanh chống cằm tôi, viên thịt trong miệng cậu ta lăn qua lăn lại, dễ thương đến mức tôi muốn đưa tay véo má cậu ta một cái.
Tỉnh táo lại đi, Quý Thuần!
Tên này là trà xanh mà ai cũng ghét, không phải thứ đáng gì đâu!
Mặt tiểu trà xanh bất ngờ nở nụ vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Tôi không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh biểu cảm xấu xa của nam chính trong mấy cái biểu đồ phân tích tâm lý của mấy bộ phim tổng tài bá đạo.
Tiểu trà xanh như toại nguyện, tự một lúc.
Rồi cậu ta đột nhiên đứng dậy, bước đến ngồi sát bên cạnh tôi.
"Chị, tôi đã cướp mất trai của chị rồi đấy."
"Để bù đắp cho chị, tôi quyết định chia đôi căn nhà của mình cho chị."
Bạn thấy sao?